"Nhan Thanh Nhược, cô thật sự giỏi lắm!"



Sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc nói ra những lời này đã lạnh lùng hơn hẳn.



Bây giờ, chỉ cần Dạ Đình Sâm nghĩ tới việc cô gái đang nằm trên giường kia là kẻ luôn miệng nói yêu y, thế nhưng cô gái đó lại luôn miệng nói dối, còn lừa dối cả ông nội, thì một cỗ tức giận đã xông thẳng tới đỉnh đầu.



"Sức khỏe của ông nội không tốt. Hiện tại hãy đưa ông về đi."



Trợ lý nhận được mệnh lệnh, sau đó được ông nội cho phép, liền đỡ ông rời đi.



Ông nội chống quải trượng, lúc đứng dậy than nhẹ một tiếng:



"Đình Sâm à, đừng có nổi giận nữa! Lại nói, trong người của Nhược nhi còn có cốt nhục của Dạ gia chúng ta, con cần đối xử tốt với con bé một chút."



Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc đến việc này, Dạ Đình Sâm chỉ lạnh lùng cười.



Nhan Thanh Nhược này không chỉ thích nói dối, kết hôn rồi cũng không biết giữ mình, lại không biết làm tốt trách nhiệm của một người vợ. Lúc trước y chưa bao giờ chạm vào Nhan Thanh Nhược, ai biết được đứa con hoang kia là của ai chứ.



"Ông cứ yên tâm,"



Dạ Đình Sâm cong môi cười, khi nói chuyện lại mang theo chút ít sự trào phúng:



"Con sẽ đối với Nhan Thanh Nhược thật tốt."



Đôi mắt hơi đỏ của y nhìn thẳng vào Nhan Thanh Nhược đang nằm trên giường bệnh.






Nhan Chỉ Yên đi đến bên cạnh Dạ Đình Sâm, hỏi:



"Sâm, chị không có việc gì chứ?"



Sau nhiều ngày nghe thấy giọng nói lúc đáng yêu, lúc độc ác của Nhan Chỉ Yên, Nhan Thanh Nhược cũng đã quen thuộc. Chỉ là lúc này nghe thấy Nhan Chỉ Yên hỏi, cô vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Nhan Chỉ Yên.



Nhan Chỉ Yên lớn lên nhu nhược động lòng người, vừa nhìn thấy là thương. Chẳng qua những người sáng suốt nhìn liền biết cô ta không phải loại người tốt lành gì. Dạ Đình Sâm tự xưng là người thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại không nhìn ra chứ?



Ở một góc độ mà Dạ Đình Sâm không thấy, Nhan Chỉ Yên đã nở nụ cười đắc ý, độc ác.



Đau đớn từ đại não truyền đến đã làm Nhan Thanh Nhược hiểu rõ, cô chính là bị lừa rồi. Nhan Chỉ Yên đã ra chiêu hiểm độc thế này với cô, thật sự làm cô chống đỡ không nổi.



Cô luôn bị lừa gạt, mà cái người kia lại là người mà Nhan Thanh Nhược cô tin tưởng nhất. Chẳng qua người cô tin tưởng nhất kia, lại căm hận cô vô cùng.



"Cô ta rất tốt,"



Dạ Đình Sâm xoay người, ôm lấy bả vai của Nhan Chỉ Yên.



"Ngay cả anh cô ta cũng dám hại, còn dám tìm ông nội cáo trạng. Vậy thì dứt khoát phá bỏ luôn đứa con hoang này đi."



Ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm khẽ liếc qua mặt Nhan Thanh Nhược.



Câu nói phía trước là dành cho Nhan Chỉ Yên. Mà câu phía sau, lại là dành cho Nhan Thanh Nhược.



Nhan Thanh Nhược không dám tin, Dạ Đình Sâm trước nay nói một là một hai là hai.



"Không, không cần, Dạ Đình Sâm, anh đang lừa tôi đúng không? Anh chỉ là đang nói lời tức giận thôi phải không?"



Nhan Thanh Nhược sắc mặt tái nhợt, từng đầu ngón tay nắm chặt vào khăn trải giường trắng, lo sợ hỏi:



"Nó là con của anh mà! Sao anh có thể nhẫn tâm......"



Cô đã từng giải thích không biết bao nhiêu lần, nhưng mà chưa lần nào Dạ Đình Sâm tin cả.



Y chỉ tin những điều mà tận mắt mình thấy, tự tai mình nghe.



"Người đâu."



Dạ Đình Sâm một chút cũng không muốn nhiều lời, y trực tiếp gọi vài bảo tiêu vào giữ Nhan Thanh Nhược lại.



"Tránh ra!"



Nhan Thanh Nhược điên cuồng giãy giụa.



"Dạ Đình Sâm! Nếu như đứa nhỏ anh không muốn, vậy thì tôi muốn. Tôi không cho phép anh đụng vào đứa nhỏ. Các người cút ra ngay!"






Lực giãy dụa của Nhan Thanh Nhược rất mạnh, mạnh đến nỗi suýt nữa mấy người bảo tiêu cũng không thể giữ được.



Trong phòng bệnh trắng tinh không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân. Nhan Chỉ Yên đứng bên cạnh nhìn không ngừng nhíu mày, cô ta không chịu được nữa, đành giơ hai tay lên che tai lại.



Dạ Đình Sâm chưa bao giờ thấy Nhan Thanh Nhược kêu thảm thiết như lúc này. Tiếng kêu của cô ấy thảm thiết giống như sinh mệnh mình sắp bị cướp đi vậy.



Cô ta liền như vậy, coi trọng đứa con hoang này như vậy sao? Ngoài miệng thì nói yêu y, lại nhất định phải giữ lại cái chứng cứ mà bản thân đã bất trung với y?!



Dạ Đình Sâm hé môi mỏng hít vào một ngụm khí lạnh.



"Động tác nhanh lên. Các ngươi đều là đàn ông lớn xác, ngay cả một người phụ nữ cũng không trói được sao?"



Giọng nói lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm cũng không cách nào át được tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Nhan Thanh Nhược.



Dạ Đình Sâm giơ tay xoa xoa thái dương. Mà Nhan Chỉ Yên tránh ở phía sau y chỉ nhìn nhìn một chút, rồi không nói gì nữa.



Ở thời điểm Nhan Thanh Nhược bị kéo xuống dưới giường, cửa phòng bệnh đã bị đá văng ra.



"Các người dừng tay!"



Cảnh Trường Bách tiến lên, kéo mấy người bảo tiêu ra, nhẹ ôm lấy Nhan Thanh Nhược đang quỳ trên mặt đất.



"Dạ Đình Sâm, anh có còn là con người hay không? Sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế chứ?"



"Dạ Đình Sâm tôi có cái gì mà không dám làm! Nhưng mà anh, đối với vợ của người khác lại ôm ôm ấp ấp, là có tâm tư gì đây?"



Dạ Đình Sâm hơi híp mắt lại. Ánh mắt y như có như không nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm Nhan Thanh Nhược của Cảnh Trường Bách.



"Anh cũng xứng đáng làm một người chồng sao!"



Hai mắt Cảnh Trường Bách đỏ hồng lên vì tức giận. Anh ta bế Nhan Thanh Nhược lên, đứng dậy muốn đưa cô đi.



"Ha... Còn nói anh không phải gian phu sao!"



Dạ Đình Sâm liếc nhìn bảo tiêu, ý nói bảo tiêu ngăn đường đi của Cảnh Trường Bách lại.



"Hôm nay tôi sẽ cho anh tận mắt thấy cảnh bác sĩ phá bỏ đứa con hoang đó của cô ta đi!



"Không cần......"



Nhan Thanh Nhược ở trong lòng Cảnh Trường Bách giãy giụa. Cô đẩy Cảnh Trường Bách ra, lảo đảo đứng trên mặt đất.



"Là tôi sai, đều là tôi sai. Dạ Đình Sâm, chúng ta ly hôn đi...... Tôi đáp ứng anh ly hôn, tôi chỉ cầu anh buông tha cho tôi."



Âm thanh nho nhỏ suy yếu của Nhan Thanh Nhược vang lên trong phòng bệnh.



Mặc dù tiếng nói của Nhan Thanh Nhược giống như bị gió thổi bay mất rồi, thế nhưng Dạ Đình Sâm lại nghe rất rõ ràng. Mỗi một chữ mà Nhan Thanh Nhược nói ra, đều như cái chày ngàn cân giã vào trong lòng y.



- ---



Editor: Trịnh Tô Nguyệt



Cập nhật 4.3.2021 tại dembuon.vn