Chương 496: Khát vọng tình thân..

Lộ Hải Văn cho rằng tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng chịu đựng đến đỉnh điểm rồi.
Trần Nhã Thanh cứ trơ mắt nhìn Lạc Cẩn Thi được cứu ra, Lộ Hải Văn cũng bị đưa đi rồi.
Trừ lúc vừa mới vào cửa, bị hung dữ trợn mắt nhìn hai cái, bản thân cô ta sau đó không còn ai chú ý tới nữa, giống như bản thân từ trước tới giờ chưa từng tồn tại vậy.
Cô ta có chút không biết phải làm sao, nhìn một đống người rời khỏi căn biệt thự này, bản thân giống như đang nằm mơ vậy, cô ta làm sao mà lại làm ra chuyện như thế này rồi, cô ta tại sao lại giống như ma xui quỷ khiến nghe theo lời hoang đường của Lộ Hải Văn chứ, cứ như vậy….liền tin tưởng rồi, cứ như vậy….mà làm tất cả mọi thứ rồi.
Cô ta cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ, rồi mới chợt nhớ ra, Lộ Hải Văn bị đưa đi rồi.
Lúc Lộ Thiên Phong nghe thấy có người tìm mình, còn cảm thấy rất kì lạ, Trần Nhã Thanh là con gái của nhà họ Trần, điều này ông ta biết, nhưng sản nghiệp của nhà họ Trần từ trước tới giờ chưa từng có bất cứ quan hệ hợp tác nào với nhà họ Lộ.
Vì vậy Lộ Thiên Phong vẫn cứ cảm thấy kì lạ mà đồng ý rồi. Nhưng khi Trần Nhã Thanh đi vào, nước mắt đầy mặt, Lộ Thiên Phong nghi ngờ là Lộ Hải Văn đã làm tổn thương đến cô gái này rồi.
Nhưng không ngờ rằng Trần Nhã Thanh lại lập tức khóc lớn nói với Lộ Thiên Phong: “Chú ơi, chú mau tới cứu Lộ Hải Văn đi.” Điều này khiến cho Lộ Thiên Phong có nghĩ đủ loại khả năng cũng không thể nào nghĩ ra nổi.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì?” Trần Nhã Thanh nhanh chóng nói tóm tắt toàn bộ sự việc, cô ta sợ sẽ làm chậm trễ cơ hồi cứu Lộ Hải Văn ra, Trần Nhã Thanh có một dự cảm, Cư Hàn Lâm lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Lộ Hải Văn.
“Hai đứa trẻ ngốc này, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Hai đứa là muốn chọc chú tức chết sao?”. Lộ Thiên Phong nghe xong những lời Trần Nhã Thanh nói xong không biết phải phản ứng thế nào mới được.
Ông ta cũng cực kì lo lắng: “Ban nãy cháu có gọi điện thoại cho Lộ Hải Văn, đều không có ai nghe máy, đại khái người vẫn còn ở chỗ Cư Hàn Lâm.” Trần Nhã Thanh bổ sung, cô ta cũng hy vọng bản thân đạt được lợi ích nào đó từ chỗ Lộ Thiên Phong, có thể không bị đám người Cư Hàn Lâm nhắm vào.
Hoàn cảnh bây giờ của bản thân chính là chỉ có thể đứng về phía nhà họ Lộ, như vậy mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Nghe được Trần Nhã Thanh nói như vậy, Lộ Thiên Phong lập tức gọi điện thoại cho Cư Hàn Lâm.
Ở bên khác, Cư Hàn Lâm vừa mới đánh Lộ Hải Văn xong, vừa mới trở về chỗ ngồi thì điện thoại kêu lên, bên trên hiện lên tên của Lộ Thiên Phong.
Thiết nghĩ Trần Nhã Thanh đã tới bên đó cầu cứu Lộ Thiên Phong rồi, không ngờ rằng lần này Trần Nhã Thanh vậy mà lại trượng nghĩa như vậy.
Cư Hàn Lâm cười lạnh nhận điện thoại.
“Tổng giám đốc Cư, con trai tôi có phải đang ở chỗ cậu không?” Ở đầu dây bên kia, thanh âm của Lộ Thiên Phong tỏ ra vô cùng hèn mọn, nhưng cũng hiển nhiên biểu lộ rất rõ ràng sự lo lắng cho Lộ Hải Văn.
Đứa con trai như vậy, quả thật khiến cho người ta vô cùng phiền lòng, căn bản không thể nào không tốn sức lo lắng.
“Đúng vậy, tôi xử lý xong rồi thì tự nhiên sẽ trả lại con trai cho ông thôi.” Lời này của Cư Hàn Lâm, khách khí mà cũng rất có lễ độ, sự lạnh lùng trong ngữ điệu khiến người ta vừa nghe liền cảm nhận được.
Lộ Hải Văn biết là điện thoại mà bố anh ta gọi cho Cư Hàn Lâm, trong lòng cảm thấy có một chút hy vọng, nghĩ rằng nói không chừng sự cầu tình của bố có thể khiến cho anh ta không phải chịu đựng dày vò nữa, dẫu sao bản thân nhà anh ta và Cư Hàn Lâm vẫn còn có sản nghiệp đang hợp tác.
“Cư Hàn Lâm, sau này tôi nhất định sẽ quản tốt con trai của mình, nhất định sẽ không để nó tái phạm chuyện như thế này một lần nào nữa.” Lộ Thiên Phong thấp giọng, nén giận nói.
“Tổng giám đốc Lộ, ông vẫn còn nhớ tới quan hệ hợp tác của chúng ta đúng không.” Cư Hàn Lâm hoàn toàn không trả lời lời đề nghị mà ban nãy Lộ Thiên Phong đề nghị với mình, tảng lờ giống như chưa từng nghe thấy.
“Có có có, lần này chúng ta có thể sửa thành điều kiện ưu đãi nhất cho phía cậu.” Lộ Thiên Phong cho rằng Cư Hàn Lâm muốn mượn chuyện lần này để kiếm thêm lợi ích trong việc kinh doanh.
Lộ Thiên Phong lập tức thở phào một hơi, cảm thấy có hy vọng.
“Tôi nghĩ rằng hợp tác giữa hai nhà chúng ta cũng nên kết thúc ở đây đi, tôi cảm thấy hợp tác giữa chúng ta cũng đủ lâu rồi.” Lời của Cư Hàn Lâm hoàn toàn không khách khí.
Bất kể là Lộ Thiên Phong ở phía đầu dây bên kia, hay là Lộ Hải Văn đang ở bên này nghe thấy đều cảm thấy kinh sợ, không thể ngờ rằng Cư Hàn Lâm lần này trực tiếp lựa chọn không hợp tác với phía bọn họ nữa.
“Cư Hàn Lâm, mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa đến lúc bị chặt đứt như vậy đúng không. Như vậy đi, cậu muốn trừng phạt Lộ Hải Văn như thế nào, tôi cũng đều cam tâm tình nguyện.”
Lộ Thiên Phong ở phía đầu dây bên kia thành khẩn nói, ông ta vẫn là không hy vọng mối quan hệ hợp tác giữa mình và công ty của Cư Hàn Lâm bị cắt đứt.
“Không cần thiết phải như vậy đâu.” Cư Hàn Lâm trực tiếp từ chối một lần nữa, bất kể Lộ Thiên Phong có khẩn cầu như thế nào ở phía bên kia điện thoại, Cư Hàn Lâm đều cứng rắn lựa chọn từ chối, chuyện này cũng không thể có cơ hội xoay chuyển nữa.
“Con trai của ông, tôi trừng phạt xong xong rồi tự nhiên sẽ giao lại cho ông thôi.” Cư Hàn Lâm cứ như vậy mà ngắt cuộc điện thoại, không muốn phí thêm quá nhiều sức lực với Lộ Thiên Phong trong chuyện này nữa.
Sau khi điện thoại của Lộ Thiên Phong bị ngắt, Lộ Thiên Phong chỉ có thể ngồi trong văn phòng tức giận: “Cháu nói xem hai đứa rốt cuộc đã gây ra chuyện thế này hả!” Lộ Thiên Phong vẫn là không dám đem toàn bộ phẫn nộ trút lên người Trần Nhã Thanh.
Trần Nhã Thanh ở bên cạnh cũng không dám nói lời nào, không biết có thể làm những gì.
Mà Lộ Hải Văn ở bên này, nghe được chuyện Cư Hàn Lâm muốn kết thúc quan hệ hợp tác với gia đình mình, trong lòng đã sớm kinh sợ đến đỉnh điểm.
Không thể nào có thể tưởng tượng được vậy mà chuyện này lại nghiêm trọng như thế.
Không biết tiếp theo đây Cư Hàn Lâm còn muốn làm gì nữa, ban nãy anh ta đã đánh mình một trận như vậy rồi, nói không chừng chuyện này cũng có thể kết thúc rồi.
“Đánh gãy hai chân của hắn cho tôi.” Cư Hàn Lâm nói một câu như vậy.
Còn chưa kịp để Lộ Hải Văn kịp phản ứng lại.
“Lột băng dính trên miệng hắn ra.”
Ngay sau đó một đám người đều vây tới, băng dính dán trên miệng Lộ Hải Văn vừa được lột ra, anh ta liền lập tức cầu xin tha thứ, không còn là dáng vẻ cứng miệng lúc mới nhìn thấy Cư Hàn Lâm nữa.
“Cư Hàn Lâm, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi.” Bây giờ mới bắt đầu cầu xin tha mạng, không biết có còn kịp không, nhưng vẫn cứ cầu xin như vậy.
Nhưng Cư Hàn Lâm giống như không hề nghe thấy, anh đặt một tờ giấy lên trên mặt bàn.
“Sau khi xong việc thì đưa hắn tới địa điểm này.” Nói xong, Cư Hàn Lâm liền rời đi.
Cư Hàn Lâm hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh hai chân của Lộ Hải Văn bị đánh gãy, anh phải quay về xem Lạc Cẩn Thi.
Tiếng kêu sợ hãi của Lộ Hải Văn trực tiếp truyền tới tai của Cư Hàn Lâm, Cư Hàn Lâm cũng không cảm thấy bản thân sẽ mềm lòng. Tất cả những chuyện này đều do hắn tự làm tự chịu, anh sớm đã cho hắn rất nhiều cơ hội rồi.
Lộ Hải Văn thế nào cũng không thể ngờ được, địa điểm mà Cư Hàn Lâm viết kia, chính là công ty nhà họ Lộ.
Lộ Hải Văn cứ như vậy bị đánh gãy hai chân, sau đó bị một đám người trực tiếp vứt xuống trước cửa công ty như vứt một món hàng hóa.
Đây mới là sự sỉ nhục lớn nhất, chân của anh ta căn bản không có cách nào có thể tự đứng dậy, anh ta cũng không có cách nào có thể bỏ chạy, có rất nhiều người trong công ty nhanh chóng chạy xuống dưới xem.
Không biết tại sao cậu chủ của công ty này lại rơi vào hoàn cảnh thảm hại tới mức này, trên mặt đều là những vết bầm tím, căn bản không có cách nào có thể đứng dậy, cực kì chật vật cũng rất thảm.
Lộ Thiên Phong và Trần Nhã Thanh ở trong văn phòng nghe được tin này cũng lập tức chạy xuống dưới.
Lộ Thiên Phong nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của con trai mình, lại nghĩ tới bởi vì nó mà hợp tác giữa công ty và Cư Hàn Lâm bị phá bỏ, liền tức giận tới mức không có chỗ phát tiết.
“Bố.” Lộ Hải Văn nhìn thấy Lộ Thiên Phong trong lòng cảm thấy rất có lỗi, cũng chỉ có thể gọi một tiếng bô như vậy, không hề dám nhiều lời.
“Đứa con bất hiếu này.” Lộ Thiên Phong cực kì tức giận, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Lộ Hải Văn mà mắng, Lộ Thiên Phong thực sự quá tức giận rồi, như thế này còn khiến bản thân bị mất mặt, ông ta nhấc tay lên, trực tiếp cho Lộ Hải Văn một cái bạt tai.
Trần Nhã Thanh ở bên cạnh cùng với các nhân viên khác trong công ty vô cùng khẩn trương nhìn Lộ Thiên Phong và Lộ Hải Văn.
“Chú, trước tiên đưa Lộ Hải Văn đến bệnh viện đã, những chuyện khác lúc khác giải quyết sau.”
Lộ Thiên Phong lúc này mới thở dài một hơi, cho người đưa Lộ Hải Văn đến bệnh viện.
“Giải quyết rồi.” Lâm Dịch Tuấn ở đất nước Anh Ninh nhận được tin nhắn của Cư Hàn Lâm, biết được chuyện này đã thuận lợi giải quyết rồi.
Lâm Dịch Tuấn và Lý Minh Vi ở bên nhau, cũng không dám nói cho Lý Tri Vi biết, lo sợ cô ấy ở bên này sẽ lo lắng.
Nhưng Lâm Dịch Tuấn cũng biết, Cư Hàn Lâm nhất định có thể xử lí tốt chuyện này, nhất định sẽ là một kết quả bình an.
Lý Tri Vi kéo Lâm Dịch Tuấn, cảm thấy Lâm Dịch Tuấn ở bên cạnh mình, cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vô cùng to lớn.
“Ở đây em đã đến rất nhiều nơi, cũng đã đi qua rất nhiều con đường, anh có thể ở lại đây mấy ngày?” Cho tới tận bây giờ Lý Minh Vi cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Lâm Dịch Tuấn vẫn cực kỳ thần kì.
Lâm Dịch Tuấn quả thực là một người tương đối lạnh lùng, anh và Cư Hàn Lâm có thể xem như là cùng một kiểu người, khó trách lại trở thành bạn thân. Anh không thích biểu đạt, cũng không thích nói chuyện, đến cả lúc đó khi Lý Minh Vi thích anh, cũng chỉ đối xử với Lý Minh Vi như vậy, xem như là không biết chuyện. Khi Lý Minh Vi rời đi, mặc dù lớn mật nói rằng có thể chờ đợi cô ấy không, có thể không yêu đương cùng cô gái không, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy rất không an lòng.
Hành vi lớn mật của cô ấy căn bản đều đến từ sự cam tâm tình nguyện từ bản thân mình, là sự dũng cảm từ một mình cô ấy.
“Vừa vặn bảy ngày.”
“Là Cư Hàn Lâm cố ý cho anh nghỉ, bây giờ vẫn còn sót lại bốn ngày, ngày thứ nhất và ngày thứ hai của kì nghỉ bởi vì sự do dự trong lòng anh nên đã bị lãng phí rồi.” Lâm Dịch Tuấn bộc bạch nói.
Hai ngày đầu tiên, anh vẫn còn làm mình làm mẩy, không dứt khoát được, rõ ràng biết đây là cơ hội mà Cư Hàn Lâm cho mình.
“Bây giờ hối hận rồi đúng không.” Lý Minh Vi cười nhạo nói, cô ấy biết suy nghĩ của Lâm Dịch Tuấn, anh có tính cách như vậy, lại không nỡ mấy ngày ngắn ngủi này cùng cô.
“Ở đây so với trong nước cảm thấy thế nào.” Lâm Dịch Tuấn cũng không biết tại sao bản thân lại hỏi một vấn đề ngốc nghếch như vậy, nhưng cho dù là như vậy, Lý Minh Vi cũng vẫn tình nguyện nghiêm túc giải thích cho anh nghe.
“Ở đây rất tốt, em cũng quen rồi.” Thực ra cuộc sống ở đây như thế nào, bản thân ở đây rốt cuộc đã làm những gì, Lâm Dịch Tuấn đều biết, bởi vì bản thân cô đã sớm nói không sót thứ gì trong tin nhắn cho anh rồi.
“Điều duy nhất không tốt chính là không có anh.” Lý Minh Vi nói xong câu này liền quay ra cười ngốc nghếch với Lâm Dịch Tuấn, giống như đang nằm mơ vậy.
Lâm Dịch Tuấn không biết tại sao Lý Minh Vi luôn có thể nói những lời không biết ngượng như vậy trước mặt mình, ví dụ như lúc ban đầu, cô ấy nói với anh ngàn vạn lần phải đợi cô trở về, không được tìm cô gái khác làm bạn gái, hoặc cũng giống như lúc này: “Có phải anh lại đỏ mặt xấu hổ không?” Lý Minh Vi nhìn gò má hơi hơi nóng lên của Lâm Dịch Tuấn, không hề khách khí mà vạch trần anh.