Hai ngày sau đó, ngược lại là bình an vô sự.

Sau khi Hứa Thanh Khê ở nhà nghỉ ngơi tốt, lập tức trở lại làm việc.

Công ty bên kia, tuyên truyền cho sản phẩm Lê Ngọc Mỹ làm đại diện đã chế tác hoàn tất.

Mấy ngày nay đều tuyên truyền như lửa như trà.

Hiệu quả vô cùng tốt, thậm chí vượt qua cả mong muốn của công ty.

Bởi vì là công ty cao cấp, khách hàng hầu hết là cô chủ nhà giàu quyền quý và ngôi.

Trải qua tuyên truyền của Lê Ngọc Mỹ, có thể nói là tuyên truyền trên diện rộng ngay lập tức, điện thoại trong công ty khả năng đã bị gọi đến cháy máy.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, đa số những khách hàng này đều do nể mặt Lê Ngọc Mỹ mà đến cổ vũ.

Dù vậy, sản phẩm của công ty vẫn rất hút hàng, thậm chí còn cung ứng không kịp, quần áo phải sản xuất khẩn cấp.

Còn có mấy cửa hàng offline, cũng bắt đầu kiểm kê, không thể chỉ riêng bên trên kiểm kê.

Những việc này đều không liên quan gì đến Hứa Thanh Khê.


Trước mắt cô cần xem số liệu tiêu thụ gửi cho mình, nhìn sản phẩm mình thiết kế rất được hoan nghênh, trong lòng không giấu được sự vui vẻ.

“Thiết kế Hứa, lần này chị hoàn toàn nổi tiếng rồi.

Hiện tại trên khắp diễn đàn thiết kế nổi tiếng, các nhà thiết kế trong và ngoài nước đều khen chị có những thiết kế rất đặc biệt.”
Thiều Khánh Vy nhìn ý cười trên mặt cô, không nhịn được mà vui vẻ theo.

Cô ấy chỉ vào diễn đàn trên máy tính, khen ngợi.

Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói này của cô, ngược lại là sửng sốt.

Gần đây cô rất bận bịu bàn bạc thiết kế với thợ may, sau đó xảy ra không ít chuyện, đã lâu rồi không lên diễn đàn xem một chút.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn theo tay Khánh Vy đang chỉ về phía máy tính, chợt thấy bên trên diễn đàn không biết là ai đã phát đoạn tuyên truyền của công ty cô, khiến cho bên dưới có hàng loạt bình luận.

“Trời, Long Giản quả thực là một bảo tàng.

Cho tới bây giờ không nghĩ sẽ có người có thể đem mấy yếu tố kia kết hợp đến mức không thể hài hòa hơn!”
“Đúng vậy nha, trang phục phục cổ, chỉ là nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nếu mà mặc lên người, quả thật là không thể nào tin được.”
…..

“May mắn là tôi ra tay nhanh, chứ đến bây giờ thì hết hàng.”
“Đáng thương cho tôi, còn nghĩ là mua một bộ để mặc vào tiệc sinh nhật, ai biết vậy mà lại không còn, cũng không biết lúc nào mới có thể mua được.”
Càng lướt xuống dưới, bình luận đã lệch đến mức không thể nhìn được.

Nhưng mà Hứa Thanh Khê vẫn rất vui vẻ, mấy ngày sau tâm trạng đều rất tốt.

Mà lượt tiêu thụ của công ty cũng dần dần đi vào quỹ đạo, tất cả đều đã tiến hành như bình thường.

Vừa vặn hôm nay cũng đến ngày hẹn của mẹ Lâm và bà Kim Hồng.

Từ sớm hai người đã đi vào câu lạc bộ SPA.

Sau khi người phục vụ làm hết mọi việc, mẹ Lâm bèn phất tay để các cô đi hết ra ngoài.

“Bà Kim Hồng, hôm nay tôi hẹn bà, là có một ít chuyện muốn nói với bà.”
Bà Kim Hồng nghe vậy, đôi mắt lấp lóe, cười nói: “Bà Lâm khách khí rồi, quan hệ hai nhà chúng ta như thế nào, có chuyện gì thì có thể nói rõ ràng.”
Mẹ Lâm biết đây chỉ là lời nói xã giao, sau đó lấy lòng một lượt, mới nói rõ ý định của mình.

“Lại nói, bà Kim Hồng đây thực sự rất hợp ý với Gia Nghi nhà chúng tôi.

Sau khi về nhà, con bé cũng thường xuyên lo lắng cho bà, còn có anh Nhật Đình của nó.

Tôi nói, cũng thật là đáng tiếc, hai nhà chúng ta suýt chút nữa có thể kết thành thông gia.


Con bé kia ngay từ khi còn nhỏ đã một lòng một dạ muốn gả cho Nhật Đình nhà bà, cũng không biết sau này còn cơ hội hay không nữa?”
Bà ta nói xong, nhìn về phía bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng nghe thấy những lời này, trong lòng đoán được ý định mẹ Lâm hiện bà ra lần này, đáy mắt hiện lên ý cười.

“Cơ hội rất nhiên là có, bà Lâm yên tâm đi.”
Bà đáp lại, xem như là cho một câu trả lời.

Chẳng qua đáp án này cũng không phải là điều bà Lâm thực sự muốn.

Bà ta muốn một thời gian chính xác, không thì chẳng lẽ lại bắt con gái bà ta chờ đợi tiếp như vậy?
Đừng để lúc đó bọn họ vừa xong nhà họ Hứa, ông cụ lại lấy thêm một nhà họ Lý.

“Có những lời này của bà, tất nhiên là cũng yên tâm, chỉ là đứa bé Gia Nghi cũng đã đến tuổi trưởng thành.

Không chịu được sự chậm trễ, không biết có thể cho tôi một mốc thời gian chính xác hay không, để cho chúng tôi bên này cũng có chuẩn bị.”
Bà Kim Hồng nghe vậy, lông mày bất giác nhíu lại.

Trước mắt muốn để cho bà ta một mốc thời gian, bà cũng không biết nên cho thế nào.

Nhật Đình vẫn đang còn kết hôn với người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia, hơn nữa Nhật Đình còn rất che chở người phụ nữ đó, muốn nhanh chóng tách bọn chúng ra thì thực sự không có khả năng.

Nếu cho một mốc thời gian, đến lúc đó hai bọn chúng không ly hôn, đến lúc đó phải ăn nói sao với nhà họ Lâm chứ?
Nghĩ như vậy, bà cũng nói ra lo lắng của mình.

“Không phải tôi không nghĩ đến thời gian chính xác, mà là chuyện này tôi thực sự không biết làm cách nào để tách bọn chúng ra, mà bên trên còn có ông cụ ép buộc, làm cho việc này trở nên khó khăn hơn nhiều.”
Bà Lâm nghe xong, biết đây không phải là bà Kim Hồng từ chối.

Tình huống nhà họ Quân thế nào, từ trong miệng con gái bà cũng biết khá rõ ràng.

Bà ta trầm mắt suy nghĩ, giúp đỡ nghĩ kế.

“Hoàn toàn chính xác, việc này là do ông cụ bên đó định đoạt, muốn thay đổi quả thực rất khó, nhưng mà…”
Đang nói chuyện, bà dừng lại một chút, nhìn về phía bà Kim Hồng, cười nói: “Nếu như phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ, tôi nghĩ ông cụ bên đó cũng sẽ suy nghĩ vì đại cục.”
Bà Kim Hồng nghe vậy, như suy nghĩ điều gì đó mà nheo mắt lại.

“Ngược lại bà Lâm đây đã nhắc nhở tôi.

Như vậy đi, tôi về thương lượng với chồng tôi trước, khi nào xác định rồi, tôi sẽ hẹn bà Lâm ra.”
Bà Lâm đương nhiên là sẽ không từ chối.

Sau đó hai người chuyển chủ đề, trò chuyện một chút chuyện vặt vãnh.

Chờ làm hết tất cả các trị liệu của SAP, hai bà lúc đó mới tách ra.


Bà Kim Hồng trở lại nhà chính, không che dấu được nụ cười trên mặt.

Vừa khéo Quân Thanh nhìn thấy, lắm miệng hỏi một câu.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì? Khó mà thấy được lúc tâm trạng của bà tốt như vậy.”
Bà Kim Hồng nghe thế, nói ra việc gặp mặt bà Lâm hôm nay.

Rồi nghĩ đến những chuyện hai người nói, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

“Ông về thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông.”
Nói xong, bà ta vẫy tay bảo người giúp việc xung quanh lui xuống.

Quân Thanh nhìn, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Có chuyện gì mà lại thần thần bí bí như vậy?”
Bà Kim Hồng nghe vậy, mỉm cười đi đến bên cạnh ông, lôi kéo ông ngồi xuống dò hỏi: “Ông cảm thấy Gia Nghi làm con dâu chúng ta thì sẽ thế nào?”
Quân Thanh nghe vậy, lông mày nhíu chặt.

“Bà đây là có ý gì? Có phải bà quên rồi hay không, Nhật Đình đã kết hôn.”
Bà Kim Hồng bĩu môi: “Làm sao mà tôi quên được, nhưng mà tôi không thích Hứa Thanh Tuệ kia.

Ông xem từ lúc cô ta đến nhà họ Quân chúng ta, đã gây ra bao nhiêu chuyện? Trước khi Nhật Đình trở lại, cô ta càng lêu lổng ở bên ngoài.

Ông xem người phụ nữ như vậy có xứng với con trai chúng ta không?”
Nói đến cuối cùng, bà ta càng nói càng tức.

Quân Thanh không phản bác, giống như cũng đồng ý với bà ta.

“Nói như này cũng không sai, nhưng bà đừng quên đâu là việc riêng của Nhật Đình.

Nó đã không nói gì, tức là không để ý những việc này.

Nếu như bà còn quấy nhiễu, cẩn thận bị phản tác dụng.

Đừng quên, mấy lần trước, bà để cho nó xử lý Hứa Thanh Tuệ, mẹ con hai người huyên náo đến mức tan rã không vui.”.