Chương 223:

Mắt lạnh quan sát phản ứng của cô, Nam Cung Hàn nhất thời mây đen giăng đây mặt. Trong lồng ngực sôi trào một cõ lửa giận vô biên, võ một cái thật mạnh lên bàn, hung hăng nói: “Hừ cô càng như bây giờ tôi càng muốn cưới được cô.”

Diệp Ánh Du lóe lên chút sợ hãi, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh. Suy nghĩ trong đầu thay đổi cực nhanh, cô tự bêu xấu nói: “Cô Thiên Kim khí chất ưu nhã, dung mạo xinh đẹp vô song, vóc người hình chữ S hoàn mỹ, so với tôi cái gì cũng không bằng, cho nên anh suy nghĩ kỹ một chút… Um um…”

Lời còn chưa dứt đã bị nụ hôn nóng bỏng của Nam Cung Hàn cắt đứt, đành nuốt lại vô bụng. Đôi môi bị một lực mạnh gặm cắn, trong miệng nhanh chóng tràn đầy đùi máu, bị mùi vị hoang dã này kích thích, Nam Cung Hàn càng trở nên điên cuồng.

“AI Anh phát…điên, cái gì… vậy!”

Diệp Ánh Du đứt đoạn lên tiếng, nhưng chẳng đem lại hiệu quả ngăn cản nào.

Nam Cung Hàn như một con thú hoang gầm nhẹ lên, miệng lưỡi dùng sức căn xé sâu hơn.

Nụ hôn này từ lúc đầu đã mang theo tàn bạo điên cuồng, cảm giác hít thở không thông len lỏi đến từng tế bào, ngay lúc Diệp Ánh Du cho là mình sắp chết vì thiếu khí thì Nam Cung Hàn mới buông ra.

Nhưng mà, đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Quần áo mặc trên người cô bị anh xé nát không chút lưu tình, không có chuẩn bị hay tiền diễn, mọi thứ đã tàn nhân bắt đầu!

Nam Cung Hàn cứng nhắc chiếm đoạt mọi thứ, biến thành quyền sở hữu, đây đơn thuần là một trận phát tiết, cả hai người đều không cảm nhận được chút vui sướng nào!

Ngày tiếp theo, Diệp Ánh Du tỉnh lại, thấy mình đang ở trên giường lớn trong phòng ngủ của Nam Cung Hàn, ánh mắt trời mạnh mẽ xuyên thẳng qua ba tầng rèm cửa sổ, chiếu đến những vết tím bầm rõ rệt trên lưng cô.

Chịu đựng đau đớn dưới hạ thân, Diệp Ánh Du tức giận hất toàn bộ chăn gối xuống giường, một bụng lửa giận mới miễn cưỡng trút ra một ít. Cô hận, thật sự hận, không thể tiếp nhận nổi sự thật mình đã bị Nam Cung Hàn cưỡng ép!

Hồi lâu sau, thấy cô đi từ trên lầu xuống, trên vai đeo túi, thím Vân cười nói: “Cậu chủ đã thông báo, hôm nay cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.”

Diệp Ánh Du bình tĩnh, nhàn nhạt nói một câu: “Vậy thì tốt quá, hôm nay vừa hay tôi định vê nhà một chuyến.”

Trước đó cô có thể tự do về nhà, thím Vân biết chuyện này nên nghe vậy chỉ gật đầu: “Để thím nói với chú Vinh, chú ấy đưa cô về. Cô có muốn ăn sáng trước không?”

Đọc chuẩn nội dung trên app truyện hola nhé cả nhà! Diệp Ánh Du thản nhiên lắc đầu: “Tôi không đói, không cần đâu.”

Thím Vân nở nụ cười hòa ái: “Cô ăn tạm chút cháo lót dạ trước đi.”

Diệp Ánh Du cau mày: “Tôi bây giờ phải trở về, làm phiền thím rồi, cảm ơn.”

Tâm trạng cô không tốt, quả thực không muốn chút chuyện nhỏ này phiền lòng.

Thím Vân: “Tôi hiểu rồi.”

Diệp Ánh Du ngồi trên xe, trong đầu đều là hình ảnh Nam Cung Hàn không thèm quan tâm đến ý muốn của cô, cưỡng ép vài lần. Ngay cả hình ảnh đêm đó cũng xuất hiện, người đàn ông giấu mặt dần dần trở nên rõ ràng, bị khuôn mặt Nam Cung Hàn thay thế.

Cô trong lòng buồn nôn muốn chết, không cam lòng cùng căm hận nhưng không thể làm gì! Chỉ cân Nam Cung Hàn muốn, cô chỉ có thể đau khổ ở cùng anh … cho đến khi anh buông tha!