Mộ tổng tài của chúng ta cao hứng, Lâm Sanh của chúng ta cũng là đang cao hứng theo.
Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh là không hề e dè quan hệ, thậm chí còn mơ hồ có có loại cố ý như vậy đối với người ngoài, tựa hồ hướng đến toàn bộ nhân viên công ty phát ra thông báo, Lâm Sanh chính là ta chọn, ai cũng không được có chủ ý với nàng.
Lâm Sanh tự nhiên biết được ý tứ của Mộ Lưu Yên, chẳng qua nàng cũng không cảm thấy cói gì không đúng, vốn hai người chính là đang cặp kè, làm cho người ta biết cũng không có gì. Trong tiềm thức, Lâm Sanh cũng không hy vọng có nữ nhân bên ngoài nào đó lại tiếp tục dây dưa Mộ tổng tài của nàng.
Trước kia ta có thể mặc kệ, nhưng hiện tại nói thế nào Mộ Lưu Yên cũng là bạn gái của mình, làm sao ta có thể nhắm mắt làm ngơ?
Đối với Mộ Lưu Yên kết giao, đối với Lâm Sanh mà nói là mối tình đầu, là chuyện thập phần có ý nghĩa. Hơn nữa bả vai lại gánh trách nhiệm nặng nề, đương nhiên phải cực độ coi trọng.
Đương nhiên, loại chuyện này nàng chắc là không nói cho Mộ Lưu Yên biết, miễn cho nàng ngồi lên đầu mình.
“Khụ khụ….”. Lâm Sanh nhìn nhìn đồng hồ trên màng hình máy tính, còn khoảng nữa giờ nữa sẽ tan tầm, nếu không nói liền không kịp mất. “Mộ tổng, buổi tối hôm nay ngươi có rãnh không?”. Lâm Sanh trong đời này vẫn là lần đầu tiên mở miệng hẹn nữ nhân, nói thật ra nàng có chút khẩn trương, trong lòng sợ Mộ Lưu Yên trả thù thái độ nàng tối hôm qua nói không rản, mặt mũi mình biết để ở đâu.
Đương nhiên, Lâm Sanh cho dù khẩn trương, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, đó cũng là lý do có một số đồng sự ở sau lưng nói nàng là mặt than.
Buổi sáng Mộ Lưu Yên nhàn đến hốt hoảng, buổi chiều lại bận đến ná thở, vùi đầu phê duyệt các loại văn kiện, kế hoạch, chỉ thị.
Nghe Lâm Sanh nói xong liền sửng sốt, sau đó nhìn thẳng người đang ngồi đánh chữ kia, còn tưởng rằng chính mình ảo giác hỏi lại, “A, Lâm Sanh ngươi nói cái gì?”. Mình có nghe lầm không? Đầu gỗ này tự nhiên chủ động hẹn mình?
Lâm Sanh âm thầm trở mình xem thường, “Mộ tổng, ta nói hôm nay buổi tối ngươi có rãnh không?”.
Có rảnh, có rảnh, ngươi nhất định phải có rảnh!
Mộ Lưu Yên lúc này mới dám xác định Lâm Sanh thật hẹn nàng, trên mặt vui vẻ, nhưng lập tức thu liễm tươi cười nghiêm trang lại, “Có a, làm sao vậy?”. Lâm Sanh tựa hồ thích người rụt rè, cho nên, bản thân ta cũng phải giả bộ rụt rè một tí.
“Ta mua hai vé xem phim, muốn hay không cùng đi xem?”.
Hẹn hò, hẹn hò, không phải là đi dạo phố, ăn cơm, xem phim linh tinh sao.
Xem phim, yêu đương không thể thiếu.
Mộ Lưu Yên trong lòng lúc này đã khai nhạc nở hoa, đầu gỗ rốt cuộc đã không còn gỗ, hiểu được cái gì là hò hẹn người.
“Tốt, mấy giờ?”. Mộ tổng tàu đã muốn quên hết những chuyện đau khổ vừa qua của mình, tựa hồ, chuyện đau khổ khi chia tay với Tầng Mạt chưa có sảy ra.
Nhớ tới Tầng Mạt, không khỏi có chút buồn.
Đó là lần đầu tiên nàng hiểu được cái gì gọi là tình yêu, hai người là cùng ăn cùng ngủ nhưng cuối cùng vẫn là chia tay.
Điều tốt đẹp ngược lại biến thành tàn khóc khi nhớ lại, thành mũi kim đâm vào lòng nàng.
“6.30 đi, ở cửa XX rạp chiếu phim, bởi vì mua xuất 7 giờ bắt đầu chiếu rồi”.
Lâm Sanh cảm thấy xem phim có thể mặc quần áo bình thường, so sánh tốt, nếu không vừa xem vừa bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn.
Cho nên, nàng cũng không hẹn Mộ Lưu Yên ăn cơm.
“Ân”.
Đối với sự chủ động của Lâm Sanh Mộ tổng tài rất vui mừng, vốn nghĩ mình sẽ phải tự thân vận động.
Tới giờ ra về, Lâm Sanh đang định đi ra đã thấy Mộ Lưu Yên vẫn còn tiếp tục cắm đầu làm việc, “Đại Mộ, không đi về nhà sao?”. Đừng nói với ta ngươi phải tăng ca đến giờ xem phim thì trực tiếp đến rạp chiếu phim luôn.
“Ta là làm xong rồi mới về”. Mộ Lưu Yên đau đầu nhìn đống văn kiện trên bàn chưa hoàn thành, “Dù sao trở về xem hay xem ở đây cũng không khác nhau”.
“Gấp lắm sao?”. Lâm Sanh cau mày, “Ngươi còn chưa có ăn cơm”.
“Gấp thì cũng không phải gấp, về phần ăn cơm, đợi lát nữa kêu đại thư ký kêu, mua cho ta một phần cũng được lắm”. Mộ Lưu Yên thở dài “Gần đây bảo mẫu trong nhà từ chức, ta còn chưa kịp tuyển người mới”. Ngụ ý, về nhà cũng không có cơm ăn.
Mộ Lưu Yên, ngươi đến tột cùng là sống như thế nào vậy? Lâm Sanh hết chỗ nói rồi, thật sự rất khó tưởng tượng, bản thân mình còn không biết tự chăm sóc lại có thể đem công ty quản lý ngăn nắp gọn gàng. Chẳng lẽ cái này gọi là thiên phú?!
“Muốn hay không theo theo ta về nhà ăn cơm chung?”. Lâm Sanh cảm thấy nếu mình liền đi như vậy, đó cũng không phải cách đối xử với người yêu, một khi đã như vậy, tốt nhất làm cho Mộ Lưu Yên theo mình về nhà ăn cơm thì hơn.
Mộ Lưu Yên ngẩng đầu, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lâm Sanh, “Ngươi biết nấu cơm?”. Trước kia cũng có mấy tình nhân nói sẽ làm cơm cho Mộ tổng ăn, kết quả chính là Mộ yêu nghiệt cùng WC kết duyên, cho nên đối với vụ người khác nói ‘chuyện làm cơm’ này, Mộ Lưu Yên vẫn là có thể né không ăn liền né không ăn.
Bất quá, bây giờ là Lâm Sanh nói, Mộ Lưu Yên vừa thấy hãm hại lại vừa khiêu khích.
“Không ăn thì thôi”. Lâm Sanh cảm thấy lời Mộ Lưu Yên là đang xem thường nàng, trong lòng khó chịu nói. “Ta đây đi về nhà, lát nữa gặp lại”.
“Ai, chờ ta một chút! Ai nói ta không ăn chứ”. Mộ Lưu Yên nóng nảy, Lâm Sanh chủ động là chuyện hiếm có, nếu mình cự tuyệt, lần sau cũng không biết Lâm Sanh có nhắc lại lần nữa không, vậy bi kịch. Nói sau, đây là cơ hội tốt để tiến vào nhà Lâm Sanh, đi lần một sẽ có lần hai, sau đó liền có vô số lần.
Mộ tổng tài cũng không thèm xem văn kiện cái gì nữa, dù sao ngày mai xem cũng giống vậy thôi.
Thật vất vả đi cùng Lâm Sanh, như thế nào bỏ lỡ nửa chừng được?!
Khóe miệng Lâm Sanh nhếch lên, đứng ở một bên nhìn Mộ Lưu Yên đem văn kiện bỏ vào ngăn kéo khóa lại, sau đó cùng nhau rời đi.
Bởi vì là đi làm mỗi ngày, cho nên liền đáp ứng đi nhờ xe Mộ Lưu Yên, dù sao đã muốn cao điệu, tái điệu thấp chính là trang B.
Lâm Sanh ngụ ở một khu nhà ở cao cấp, đoạn đường vào phòng trọ cũng rất tốt, một phòng khách 2 phòng ngủ, phòng riêng, nhà bếp, 132 m2, hơn nữa phía dưới cùng còn có gara cũng là nàng mua. Có thể nói cũng là giàu có khá giả.
Nhà trọ có tổng cộng 22 tầng, Lâm Sanh ở tầng 16 tòa nhà A, cho nên lên xuống đều là phải đi thang máy.
Mộ Lưu Yên vẫn là lần đầu tiên tới nhà Lâm Sanh, có thể mua phòng ở nơi này, Lâm Sanh quả nhiên cũng không phải người bình thường.
Nàng còn nhớ rõ lần trước xem báo giá nơi này, một cái bình phương năm vạn lục, chỉ bằng Lâm Sanh này Tiểu Bạch lĩnh, cho dù là làm ở Mộ thị, thì cũng là tiểu viên chức, cả đời cũng không thể mua nỗi.
Cho nên, Lâm Sanh quả nhiên không đơn giản.
“Đại Mộ, nước uống cùng đồ ăn đều ở trong tủ lạnh, ngươi tự nhiên”. Lâm Sanh giúp Mộ Lưu Yên mở TV, sau đó đi vào phòng thay đổi áo sơ mi, chuẩn bị bắt tay nấu cơm.
“Lâm Sanh, ta có thể tùy tiện xem xung quanh không?”.
Mộ Lưu Yên ngàng càng hiếu kỳ về Lâm Sanh
Một nữ thân độc thân, ở nhà trọ cao cấp, cũng là cái Tiểu Bạch lĩnh, nàng làm sao với tới được những thứ kia?
Nghĩ nhìn trước nhìn sau đồ vật sử dụng thường ngày, thật sự là muốn tìm kiếm cái gì
Nơi này thật như là nơi kẻ có tiền nuôi dưỡng tiểu tam.
Chẳng lẽ Lâm Sanh trước đây là làm tiểu tam cho người ta? Vì không để cho người khác nhận ra, cho nên đổi cách ăn mặc thành hương muội tử?!(Lâm tỷ mà biết suy nghĩ của Mộ tỷ thì chắc hẳn Mộ tỷ được một đạp văng ra cửa =]])
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Mộ Lưu Yên đột nhiên trong lòng không thoải mái, không khí tựa hồ trầm trọng đi nhiều.
“Nga, hảo”. Lâm Sanh ở phòng bếp vội vàng, nghe xong Mộ Lưu Yên nói xong dừng lại một chút, sau đó mới đáp ứng nói.
Dù sao nàng cũng không có điều xấu xa không giống người gì đó.
Đương nhiên, nếu Lâm Sanh biết Mộ Lưu Yên đang hoài nghi nàng có được phòng ở thế này là do làm tiểu tam cho người ta, phòng chừng cái xẻng trong nàng có thể lập tức đập chết Mộ yêu nghiệt. TMD (chửi bậy), rốt cuộc ai mới là làm tiểu tam đây?!
Mộ Lưu Yên trong phòng khách nhìn Đông nhìn Tây, tựa hồ là phải tìm chứng cớ gì đó, đáng tiếc là không phát hiện được cái gì. (=]] muốn phát hiện cái gì hả bà cô của tui?)
Ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn lối đi nhỏ dẫn đến phòng xa nhất, bởi vì cửa phòng không đóng kỹ, cho nên loáng thoáng nhìn thấy cái gì đó màu đen.
Mộ Lưu Yên không biết cái đó đối với Lâm Sanh là không tốt, cước bộ lại nhẹ nhàng tiêu sái đi qua.
Chậm rãi đẩy cửa ra, cửa sổ sát dưới đất, một cái dương cầm màu đen hình tam giác lẳng lặng nằm ở góc.
Giống như một cái di thể mà độc lập quý tộc, ở nơi đó, im lặng chờ đợi.
Không biết vì cái gì, Mộ Lưu Yên đột nhiên có loại áo giác, cái đàn dương cầm trước mắt này giống như là Lâm Sanh, đều cô độc như vậy.
Bị dấu ở một gốc sâu kín.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vựng, vốn thiết kế xem tràng điện ảnh, không nghĩ tới viết viết, cư nhiên đem mộ yêu nghiệt lừa gạt về nhà. ORZ.