Tới trưa, Phương Hân mới sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị xuống bếp nấu một ít đồ ăn bồi bổ để mang tới bệnh viện cho Phong Duật Thần.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn chờ anh khoẻ lại, nghe anh giải thích mọi chuyện là thế nào.

Cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, sẽ không để nỗ lực của mình trong thời gian vừa qua đổ hết xuống sông xuống biển.

Đột nhiên ở ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, Phương Hân liền chạy ra mở cửa.

Chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của người gõ cửa, cô đã bất ngờ bị anh ôm chặt lại.

Tống Ôn đứng phía sau Phong Duật Thần, nhìn thấy cảnh này thì cũng biết điều liền lơ đi, coi như bản thân chưa nhìn thấy gì.

Phong Duật Thần ôm Phương Hân một lát rồi mới lưu luyến buông cô ra, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, gấp gáp nói:
- Hân Hân, xin em đừng nghĩ quẩn.

Anh không thể sống thiếu em được.

Phương Hân ngây người ra nhìn Phong Duật Thần, tuy chưa hiểu vì sao anh đột nhiên lại nói như vậy, nhưng...anh vừa mới cầu xin cô sao? Cô có thể nhìn ra được sự lo lắng trong ánh mắt anh, hoàn toàn chân thành, không có gì gọi là giả dối cả.

Trái tim cô nghẹn ngào, nhất thời không biết nên đáp gì.


Phong Duật Thần lại ôm chầm lấy cô, giọng anh dường như là năn nỉ:
- Hân Hân, anh biết bố mẹ anh đã làm khó em.

Anh thật sự xin lỗi em.

Nhưng anh không quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ quan tâm mình em, cả đời này chỉ muốn lấy em làm vợ.

Em đừng rời xa anh có được không? Chúng ta có thể từ từ thuyết phục bố mẹ anh mà.

Phong Duật Thần nói tới đây, Phương Hân chỉ biết nở nụ cười chua xót.

Đến cuối cùng cô còn không biết anh là ai, Louis hay là Phong Duật Thần? Hai nhân cách này đã thay nhau ở bên cô, lừa dối cô suốt một thời gian dài.

Thực lòng thì cô rất sốc, cô muốn có thời gian để suy nghĩ lại về chuyện này.

Nhưng bây giờ Phong Duật Thần chân thành năn nỉ cô như vậy, cô lại mềm lòng, không thể nào từ chối anh được.

Dù anh là nhân cách nào đi chăng nữa, cô vẫn yêu anh một cách sâu sắc, yêu tới ngốc nghếch luôn rồi:
- Duật Thần, có chuyện em vẫn luôn muốn biết rõ câu trả lời.

Em chỉ cần anh thành thật với em mà thôi.

- Được, em hỏi đi.

Phong Duật Thần lúc này còn đang lo lắng Phương Hân bất cứ khi nào đều có thể rời xa mình, anh nào nghĩ được nhiều như vậy chứ? Thấy anh lập tức gật đầu, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, cất giọng chất vấn:
- Em đã biết căn bệnh của anh rồi.

Một câu nói của Phương Hân khiến cho Phong Duật Thần cứng đờ người ra, anh bàng hoàng, sửng sốt vô cùng.

Chính anh còn không dám tin vào tai mình, nhìn cô đầy cảnh giác, sau đó nghi hoặc hỏi lại lần nữa:
- Em nói gì?
- Duật Thần...em cũng không biết nên gọi anh là Duật Thần hay là Louis nữa.

Thật hoang đường đúng không, bao nhiêu lâu nay em không hề nghi ngờ gì, cứ để cho hai người thay nhau xuất hiện trước mắt em.

Em sợ hãi, em tức giận, em hoang mang không biết nên làm thế nào.


Em cũng luôn tự hỏi bản thân mình rằng, tại sao lại lừa dối em như vậy?
Phương Hân nói được một tràng dài, cố gắng ngăn bản thân rơi nước mắt.

Cô lại ngập ngừng nhìn Phong Duật Thần vẫn còn đang bàng hoàng, trong lòng chỉ biết cười khổ:
- Trong một lần tìm tài liệu giúp Tống Ôn, em đã vô tình phát hiện ra tất cả bí mật của anh.

Em nghĩ, bản thân phải nổi giận và bỏ đi ngay lập tức mới đúng.

Nhưng em không sao làm được, mỗi ngày nhìn thấy anh hôn mê trên giường bệnh, trái tim em lại đau lắm.

Bởi vì em yêu anh, vì yêu anh nên mới tiếp tục bên anh một cách ngốc nghếch...ưm...!
Toàn bộ lời nói còn lại của Phương Hân đã lập tức bị Phong Duật Thần nuốt lại, anh đẩy cô vào hẳn trong nhà, đè cô lên tường mà hôn.

Nụ hôn đột ngột của anh khiến cho bao nhiêu uất ức trong cô tiêu tan hết, chỉ còn lại một mảng trống rỗng.

Cô cứ thẫn thờ như thế, không giãy giụa hay phản kháng, chỉ để mặc cho anh hôn mình.

Phong Duật Thần đau đớn xót xa buông cô ra, ngón tay thon dài đưa lên quét qua bờ môi mềm mại của cô, không kìm lòng được lại hôn cô thêm lần nữa.

- Anh xin lỗi, xin lỗi em...!
Biết chắc chắn chuyện này không thể giấu cô cả đời được, nhưng anh vẫn ích kỷ giữ chặt cô bên mình, ích kỷ không để cho Louis có cơ hội quay về, ích kỷ không kể cho cô nghe sự thật.

Nhưng anh không hối hận.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể quang minh chính đại ở bên cô, được đón nhận tình yêu của cô.


Phương Hân nức nở đấm lên ngực anh, ấm ức trút giận tất cả lên người anh:
- Anh là đồ xấu xa, em ghét anh, ghét anh...!
Phong Duật Thần vội vã ôm chặt cô vào lòng, để mặc cho cô mắng chửi mình.

Cho tới khi cô kiệt sức vì đã mệt rồi, cô mới buông tay ra, muốn vùng khỏi vòng tay của anh.

- Em bây giờ rất rối, em nghĩ chúng ta cũng nên nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

Nó rất hoang đường, anh hiểu không?
- Đừng mà, xin em đừng bỏ anh.

Anh yêu em, thật sự yêu em.

Phong Duật Thần hốt hoảng vươn tay ôm chặt lấy Phương Hân, không ngừng năn năn nỉ cô.

Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ phải làm những điều này, nhưng vì cô, anh cảm thấy đáng lắm.

Chỉ cần cô không bỏ rơi anh, cô muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được.

Phương Hân im lặng để mặc cho Phong Duật Thần ôm mình, trái tim cũng đau âm ỉ..