Lương Thành nghe Phong Duật Thần nói vậy, liền bừng tỉnh.

Thì ra là tổng tài đang quan tâm tới cảm nhận của tiểu thiếu gia, quan tâm tới người mà tiểu thiếu gia nhận làm mẹ.

Nhưng mà...Phong tổng sẽ định làm gì với cô gái Phương Hân này đây? Lương Thành tự nhận rằng là bản thân vẫn chưa thực sự hiểu rõ tổng tài của mình.

- Tiểu Khang sao rồi?
Khi chiều tối trở về nhà, Phong Duật Thần vẫn chưa có thời gian mà tới xem con trai mình như thế nào.

Nhưng có vẻ như tiểu Duật Khang rất tức giận khi Phong Duật Thần không níu giữ Phương Hân lại.

- Dạ, tiểu thiếu gia không thèm ăn bữa tối, dù có dỗ thế nào cũng không chịu.

Lương Thành bất lực thở dài.

Tính cách của tiểu thiếu gia rất khó chiều, trước giờ ngoài Phong Duật Thần ra thì cũng chẳng có ai khiến cho thằng nhóc này nghe lời được.

Còn nhớ lúc trước có một cô thư kí xinh đẹp có ý quyến rũ Phong Duật Thần, Phong Duật Khang đã vô cùng tức giận mà kêu baba đuổi việc cô gái ấy.

Thằng bé trước giờ chưa bao giờ nhận bừa người phụ nữ nào làm mẹ.

Thế mà hôm nay, thằng bé lại để ý tới Phương Hân, thậm chí còn gọi cô là mẹ luôn.

Điều này Lương Thành vô cùng bất ngờ.


Phong Duật Thần nhướn mày không vui, lập tức bỏ xấp giấy tờ xuống bàn, đứng dậy:
- Không chịu ăn?
- Dạ, tiểu thiếu gia nói trừ khi...!
- Trừ khi cái gì?
Phong Duật Thần kiên nhẫn nhìn Lương Thành.

- Trừ khi được gặp Phương Hân tiểu thư ạ.

Lương Thành bị ánh mắt sắc bén của Phong Duật Thần nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Hôm nay tổng tài thất thường quá, mới hồi chiều còn vui vẻ thả thính mĩ nhân, à, là Phương Hân mới đúng.

Vậy mà bây giờ lại giở ra bộ mặt lạnh lùng như vậy.

- Thằng bé nói vậy sao?
Lương Thành cứ ngỡ Phong Duật Thần sẽ nổi một trận lôi đình, nhưng không ngờ, Phong Duật Thần không những không tức giận mà còn hỏi ngược lại.

- Dạ, đúng vậy ạ.

Phong Duật Thần liền cầm lấy áo vest và ra ngoài.

Từng bước chân của hắn rất nhanh tới phòng của Tiểu Duật Khang, mở cửa ra:
- Ra ngoài hết cho ta!
Phong Duật Khang bướng bỉnh ném đồ chơi mà không hề nhận ra người trước mặt mình là baba.


Thân thủ của Phong Duật Thần vốn rất tốt, tránh được chiếc rô bốt đồ chơi được tiểu Duật Khang phi tới.

Anh nhướn mày, đi về phía con trai:
- Sao thế? Ai chọc giận con trai bảo bối của baba nào?
Phong Duật Thần liền ôm con, giọng nói dịu dàng cất lên.

Tuy anh là gà trống nuôi con, nhưng trước giờ anh rất yêu thương con mình.

Mặc dù anh hơi nghiêm khắc thật đó, nhưng mà Duật Khang sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Phong thị, không thể không uốn nắn từ nhỏ.

Phong Duật Khang thấy người trước mặt mình là ba, liền tỏ ra giọng có lỗi:
- Baba, con xin lỗi.

Thằng bé tỏ ra ấm ức cũng khiến cho Phong Duật Thần mủi lòng, anh xoa đầu con:
- Con muốn ăn gì nào?
- Baba, con muốn mami cơ, mami cơ...!
Quả nhiên.

Phong Duật Thần không tức giận trước đòi hỏi của con, ngược lại còn cất giọng dịu dàng:
- Mami nào cơ? Baba nhớ là baba chưa có cưới vợ.

- Thì đó, baba mau cưới mami về đi, cẩn thận bị người khác cướp mất đó.

Con trai của Phong Duật Thần cũng không phải loại tầm thường, liền nói lái ý của bố.

Thằng bé được thừa hưởng sự thông minh của bố, ngay cả khuôn mặt và tính cách cũng giống y như đúc Phong Duật Thần, điều đó luôn là điều mà Duật Khang tự hào nhất.

Hai cha con nhà này, ai ai cũng ghê gớm.

Phong Duật Thần chớp chớp mắt nhìn con trai của mình, khóe môi cong lên:
- Chỉ cần con ngoan ngoãn ăn cơm, baba sẽ dẫn con đi gặp mami..