“Hôm nay là ngày mấy? Sao anh biết ngày khai giảng của tôi?”

Cô hơi ngơ ngác nhìn Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần mặc quấy tây trắng áo sơ mi, đẹp trai đến chói mắt, làm Tống Vân Khanh hơi ngẩng. người, trong lòng thẩm thở dài, nếu cái gương mặt xinh đẹp này có thể cầm ải bán thành tiền thì tốt rồi.

Mộ Hi Thần không biết hiện tại Tống Vân Khanh đang rủa thẩm cái gì, mỉm cời nói: “Em là vợ của tôi, đương nhiên tôi phải nắm rõ nằm lòng, mọi chuyện của em rồi.”

Tống Vân Khanh ngần ngơ, hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn sàng để ly hôn cùng anh, nhưng mà qay đầu lại nhìn giường, lại cúi đầu nhìn chính cô, hét lên “A!”, sau đó kéo chăn trùm kín đầu.

Chết tiệt! Bị anh nhìn thấy hết rồi!”

Mộ Hi Thần kéo chăn ra, nhìn Tống Vân Khanh đã đỏ đến tận cổ: “Em còn mười phút để tắm rửa thay quần áo, nếu không sẽ đến trễ thật đó. Tủ bên trái chính là quần áo của em, tự đi chọn đi. Tôi ở đưới lầu chờ em ăn sáng chung, sau đó. lại đưa em đi học.”

Nói xong hôn nhẹ lên môi cô, bỏ Tống Vân Khanh chưa kịp phản ứng lại, đi ra ngoài một mình.

Tống Vân Khanh nhanh chóng chạy lên khóa cửa, sau đó mới mở tủ quần áo ra, giật mình.

Mấy bộ quần áo dành cho con gái này bị bỏ vào lúc nào thế? Từ đồ lót đến áo khoác, thậm chí đến cả loại vớ, khăn quàng cổ, muốn cái gì cũng có.

Cô lục lọi, chọn một cái áo thun cao bồi màu trắng và quần jean màu xanh đen, như vậy có thể che khuất hết toàn bộ những dấu vết xấu hổ trên

người cô, mà bộ quần áo này cũng rất phù hợp với hoàn cảnh ngày hôm nay.

Mộ Hi Thần ngồi trên bàn ăn xem hồ sơ, nhìn Tống Vân Khanh đang đi từ trên cầu thang xuống, gật đầu nói: “Đẹp! Lại đây ăn bữa sáng.”

“Trễ giờ rồi, tôi không ăn.” Tống Vân Khanh nhìn đồng hồ trên tường, có chút sốt ruột nói.

Mộ Hi Thần kéo cô đ è xuống trước bàn ăn: “Ăn sáng đàng hoàng, tôi nói đến kịp là kịp.”

Nói xong lại nhét đũa vào trong tay cô.

Tống Vân Khanh có chút bất đắc dĩ, ăn một cái bánh bao nhỏ: “Được rồi, đi được chưa?”

Mộ Hi Thần đẩy ly sữa bò đến trước mặt cô:" Uống hết!”

Tống Vân Khanh khẽ cắn môi, tu ừng ực uống sạch: “Đi được chưa?”

Mộ Hi Thần đứng lên, cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Được rồi, tan học đừng đi lung tung, chờ tôi đi đón em!”

Tống Vân Khanh sửng sờ, cô vốn còn nghĩ tranh thủ cơ hội cực tốt ngày hôm nay, sau khi tan học sẽ nhanh chóng bỏ trốn, không ngờ cái tên này là chặn mất đường lui của cô.


“Không cần, anh nói địa chỉ cho tôi, tôi tự bắt xe đi về, anh cứ lo làm việc của anh đi!” Tống Vân. Khanh từ chối, tạm thời hoãn binh trước đã.

“Bà xã đang quan tâm anh sao?” Mộ Hi Thần cầm máy tính bảng và di động đặt trên bàn, trêu đùa.

Tống Vân Khanh không để ý đến anh: “Địa chỉ chỗ này là bao nhiêu?”

“Hoa Cảnh.” Mộ Hi Thần ôm cô đi ra ngoài.

Tống Vân Khanh dừng chân lại, giật mình nhìn anh: “Chỗ này là biệt thự Hoa Cảnh?”

Mộ Hi Thần cũng đứng lại, gật đầu: “Sao vậy?

Tống Vân Khanh quan sát Mộ Hi Thần một lúc, chẩn chừ hỏi: “Mộ Hi Thần, anh, giàu lắm hả?

Mộ Hi Thần trầm ngâm, cười khẽ: “Hình như đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi câu hỏi này, chắc là cũng coi như giàu đi.” Anh trả lời rất đúng, trọng tâm.

Tống Vân Khanh cắn răng, meo, sống ở Hoa Cảnh, nơi có giá nhà đắt nhất trong thành phố, đương nhiên là phải giàu rồi, một người giàu sụ như thế mà lại đi cướp mất năm mươi vạn của. cô.

“Sao vậy? Bà xã.” Mộ Hi Thần cũng không bỏ sót sắc mặt đột nhiên trở nên âm u của cô.

“Trả năm mươi vạn cho tôi!” Tống Vân Khanh duỗi tay đến trước cằm Mộ Hi Thần, trầm giọng nói.

Mộ Hi Thần cười to, nắm lấy bàn tay của cô, đặt bên môi hôn nhẹ: “Bà xã, em còn không chịu đi thì sẽ trễ giờ đó.”

Tống Vân Khanh rút tay về, vô cùng chán ghét mà chùi tay lên quần áo, vừa đi ra ngoài vừa gầm nhẹ: “Trả năm mươi vạn lại cho tôi! Anh giàu như thế còn cướp tiền của tôi làm gì?”

“Em đừng quên, em còn thiếu tôi hai trăm chín mươi chín vạn năm nghìn đó.” Cô nhóc này cứ nhớ mãi không quên chút tiền này.

Tống Vân Khanh không nói gì nữa.

Món nợ này càng tính lại càng không thể xác định rõ.

Được rồi! Đi trước rồi tính tiếp.

Đi đến trường, Tống Vân Khanh tháo dây an toàn, chuẩn bị ra khỏi xe.

Mộ Hi Thần đặt tay l3n đỉnh đầu cô xoa nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Ngoan ngoãn chờ tôi đến đón em, không được chạy lung tung.”

Tống Vân Khanh giật thót cả mình, hoảng, loạn né tránh ánh mắt của anh.


Mộ Hi Thần cười khẽ, kéo cô qua, hôn nhẹ lên trán của cô: “Nếu như em có ý đồ xấu xa gì thì sẽ bị phạt đó nha.”

Tống Vân Khanh đẩy anh ra, nhảy xuống xe.

Meo! Đây là trước cổng trường, mặt cô đỏ như bị lửa đốt, không thèm quay đầu lại chạy thẳng vào trong trường.

Mộ Hi Thần, tạm biệt anh hal Có ma mới. đứng đó chờ anh đón, tôi ngu như thế sao? Không lẽ sẽ ngoan ngoãn quay về cùng anh suốt ngày, suốt ngày...

Tống Vân Khanh không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chân chạy vào bên trong trường học.

Nhưng mà lần này cô bị thiệt thòi to rồi, một trăm vạn biến thành năm mươi vạn, chưa lập gia đình biến thành kết hôn.

Phù! Tống Vân Khanh chạy đến rừng cây nhỏ ven đường, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại đi động ra khỏi động lại.

Meo! Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ!

Thẩm Nghị, Thẩm Nhã Văn, Vệ Tử Kiệt, Vệ Đồng Phủ, Đinh Linh Linh đều tìm cô.

Cho dù dùng chân để nghĩ cũng biết bọn họ muốn nói gì, không nghe máy cũng đỡ.

Lại kéo xuống phía dưỡi xem xét, lại nhìn thấy một số điện thoại quen thuộc, là của Sở Mạc Dao.

Cô đang muốn tìm cô ấy đây, cô không có chỗ nào để trốn, ngoại trừ Sở Mạc Dao ra, không còn ai có thể cho cô ở nhờ cả.

Tống Vân Khanh gọi điện thoại ngược trở về, người nghe máy lại là trợ lý Tú Tú của Sở Mạc Da “Chị Vân Khanh, chị Dao đang đóng phim, chị ấy có nói nếu chị gọi điện thoại đến thì chuyển lời cho chị, bảo chị chiều nay đi học về rồi thì đến nhà của chị ấy, chìa khóa ở chỗ cũ, hôm nay chị Dao đóng máy, sẽ về hơi trễ, chị cứ ngủ trước đi không cần chờ chị ấy.

Tống Vân Khanh buông điện thoại xuống,kích động nắm chặt nắm đấm hô nhỏ:“Yeah!”

Cuối cùng cũng có thể chạy thoát khỏi Mộ Hi Thần rồi!

Bành Việt vừa làm việc vừa khe khẽ nói chuyện với Hoa Xán và Tề Vũ: “Hai anh có phát hiện không, hôm nay đại ca có vẻ khá là vui đúng không?”

Hai người kia gật đầu, vô cùng đồng ý.

Bành Việt than nhẹ: “Tôi thật sự quá tò mò về chị đâu, ước gì được gặp người thật sớm.”

Tề Vũ đẩy mắt kính: “Xem trên video thì cũng, đâu có cái gì đặc biệt đâu nhỉ? Cũng không thấy đẹp hơn cô Diệp chỗ nào.”


Hoa Xán cũng gật *+Cảm thấy rất bình. thường, hình như ở nhà họ Thẩm cũng không được yêu thương, nhà họ Thẩm gần như chưa bao giờ nhắc đến cô cả này với người ngoài. Xem ra có cảm giác giống như cô bé Lọ Lem.”

Bành Việt lại không cảm thấy như thế: “Cô Diệp không có cửa đâu, suốt bao năm qua, sếp. chưa bao giờ tiếp xúc gần với cô Diệp lần nào, nếu như thích thì sao không chịu cưới về nhà từ sớm chứ?”

“Cũng đúng, nhưng mà cô Diệp cũng coi như trường hợp ệt, ít nhất cô ta là phái nữ duy nhất ngoài công ty từng đến tầng này của chúng ta!" Tề Vũ nghiêm túc nói.

“Dù sao tôi không thích cô Diệp, cứ cảm thấy đẳng sau ánh mắt của cô ta còn có một ánh mắt khác nữa.” Bành Việt bĩu môi nói.

Hoa Xán trừng mắt nhìn anh ta: “Anh có thích hay không thì có tác dụng gì?”

Hôm nay quay về trường cũng không có quá nhiều chuyện.

Đối với Tống Vân Khanh mà nói, quan trọng nhất chính là lãnh học bổng, lại lấy được thời khóa biểu của đơn vị thực tập là được rồi.

Tống Vân Khanh quay về ký túc xá trước, cô còn có một vài quyển sách chưa kịp mang về, học kỳ sau sinh viên năm bốn đều cần phải đọn khỏi nơi này, phải mang đi toàn bộ đồ đạc.

"Trong ký túc xá có tổng cộng bốn người, Tống. Vân Khanh, Bùi Tiêu Tiêu, Trang Phi Nhỉ và Hồng Hân.

"Trang Phỉ Nhi và Hồng Hân đều là người tỉnh. ngoài, lớn lên chung với nhau từ bé, hai gia đình cũng rất thân thiết, bình thường đi đâu cũng có đôi, cực kỳ thân mật, lại không tiếp xúc quá nhiều với những người khác.

Ba người bạn ở nhau, bọn họ đều khá hòa thuận với Tống Vân Khanh.

Chỉ là bọn họ không thích Bùi Tiêu Tiêu, chẳng có lý do gì cả, những lúc Tống Vân Khanh không có mặt, từ trước đến giờ bọn họ cũng không để ý đến Bùi Tiêu Tiêu.

Tống Vân Khanh còn chưa về ký túc xá thì đã cách cánh cửa sổ thủy tỉnh, nhìn thấy Hồng Hân đang ngồi trên giường gọi cô: “Vân Khanh, mau lại đây!”

Tống Vân Khanh cũng vẫy tay với cô.

Đứng ở cửa ký túc xá, cô hơi ngẩn ra.

Vệ Tử Kiệt cũng có mặt ở nơi này.

Vệ Tử Kiệt đỡ Bùi Tiêu Tiêu đứng ở giữa ký túc xá, chỉ huy hai người giúp việc dọn đẹp đồ đạc của Bùi Tiêu Tiêu.

Mấy cái hộp da đặt dưới đất đã chiếm cứ hết phần lớn không gian, cho nên Hồng Hân và Trang. Phi Nhỉ đều ngồi trên giường của chính bọn cô nhìn, bởi vì ở bên dưới đã không còn chỗ đứng nữa rồi.

Hai người giúp việc đang bị Bùi Tiêu Tiêu dùng giọng nói ngọt ngào chỉ huy: “Bỏ cái này vào cái thùng màu xanh kia, cái này vứt đi. Cái kia bỏ vào thùng màu trắng.”

Cô mặc một chiếc váy ngắn kiểu chữ A dài đến đầu gối, phần eo rộng thùng thình, dưới chânmang một đôi giày đế bằng, mái tóc đài xõa tung, mang theo nét đẹp phiêu đật yếu ớt.

Vệ Tử Kiệt mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, cao lớn điển trai, nhưng mà ngày hôm nay Tống Vân Khanh lại không hề bị vẻ đẹp này chỉnh phục, sáng sớm cô đã bị vẻ đẹp của một người đàn ông mặc vest trắng làm cho mù mắt, bây giờ nhìn mấy tên đàn ông khác đều cảm thấy quá bình thường.

Nhưng mà khi hai người kia đứng cùng nhau, đúng là rất xứng đôi.

Cô cúi đầu nhìn áo thun quần jean đang mặc trên người, thật sự rất không hợp với Vệ Tử Kiệt.


Dường như hai người bọn họ chưa từng xứng đôi bao giờ thì phải? Trong mắt mọi người đều là như thế. Nhận trỉ này làm cho vết thương đang. chảy máu trong lòng Tống Vân Khanh lại từ từ trở nứt ra rộng hơn.

Vân Khanh!” Vệ Tử Kiệt nhìn thấy Tống Vân Khanh, bất giác bước về phía trước gọi khẽ.

Trong lòng Tống Vân Khanh đau nhói, lại lui ra sau một bước,

“Trang Phỉ Nhi nhảy xuống giường, ôm chặt lấy cánh tay Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, cả một kỳ nghỉ không gặp, cậu lại đẹp hơn nữa rồi, nhưng mà hình như lại gầy đi, hâm mộ cậu chết mất, tớ và Hân Hân nghĩ đủ mọi cách để giảm cân nhưng cũng không có hiệu quả được như cậu.”

Hồng Hân cũng ôm lấy cánh tay còn lại của cô: “Đúng vậy, mau nói cho tớ biết cậu làm sao mà gầy được như thế vậy?”

Trong lòng Vân Khanh vô cùng biết ơn, biết hai người đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Vệ Tử Kiệt, Bùi Tiêu Tiêu, muốn giải vây giúp cô.

Trong số ba người bạn cùng phòng, cô đối xử với Bùi Tiêu Tiêu tốt nhất, ngược lại có phần hời hợt với Trang Phi Nhỉ và Hồng Hâi

Mà hiện tại, hai người quan tâm cô ngược lại lại là hai người từng có mối quan hệ hời hợt này.

“Vân Khanh!” Bùi Tiêu Tiêu sợ hãi gọi khẽ, hai mắt rưng rưng, yếu đuối đáng thương nhìn cô.

Tống Vân Khanh hít thở sâu, bước về phía trước một bước. Bùi Tiêu Tiêu hoảng sợ lui ra sau, đặt tay lên phần bụng, Vệ Tử Kiệt theo bản năng đứng cản trước người Bùi Tiêu Tiêu, nhíu mày nói: “Vân. Khanh, em định làm c:

Tim Tống Vân Khanh giống như bị đao cắt, ngầng đầu cười khẽ nói: “Nhường đường một chút, anh đứng trước bàn của tôi.”

Vệ Tử Kiệt ngẩn người, đỡ Bùi Tiêu Tiêu nghiêng người sang một hướng khác nhường đường.

Tống Vân Khanh mở ngăn kéo, lấy mấy cuốn sách.

Hồng Hân tiện tay đưa cho cô mấy cái túi, Vân Khanh nói cảm ơn rồi nhận lấy.

“*Vân Khanh, mấy ngày nay em đi đâu? Anh gọi điện thoại cho em thì lại tắt máy, chú Thẩm và Nhã Văn nói em không về nhà.” Vệ Tử Kiệt vẫn không nhịn được hỏi.

Tống Vân Khanh hơi khựng lại, tiếp tục dọn dẹp, không thèm trả lời.

Cô đưa lưng về phía bọn họ, cắn chặt môi, tay. lại không đám đừng lại.

Cho dù có khó chịu đến mức nào thì cô cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt bọn họ.

Bùi Tiêu Tiêu bước lên níu tay Tống Vân Khanh, Vân Khanh theo phản xạ né tránh tay cô, bất giác đẩy nhẹ.

Tay còn chưa chạm đến Bùi Tiêu Tiêu, Bùi Tiêu Tiêu đã kinh ngạc hô to, ngã ngửa ra sau.

Vệ Tử Kiệt vội đẩy Tống Vân Khanh ra, vội vàngh:

Tống Vân Khanh gặp bất ngờ không kịp để phòng, khuỷu tay đập vào cầu thang ở mép giường, cơn đau xuyên tìm làm cô suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

“Tiêu Tiêu, em có sao không?”