Vũ Tiểu Kiều đưa mắt lên nhìn gương mặt đẹp trai đang nhăn nhó của Tịch Thần Hạn, còn có tia lạnh lùng bắn ra từ trong đáy mắt anh.
Người đàn ông này vốn đã rất cao, bây giờ anh đang đứng còn cô thì đang ngồi ngẩng đầu nhìn anh, rất có một chút cảm giác giống như đang nhìn một vị thần ngồi tít trên cao.
Cô lắc lắc đầu, “Tôi sớm đã không còn tình cảm với anh ta nữa rồi.”
“Vậy cô đang đau lòng vì chuyện gì?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
Vũ Tiểu Kiều nhìn ra phía xa xăm, ánh mắt cô dần dần trở nên trống rỗng.
“Tôi và Ngô Kính cùng tuổi, nhưng cô ấy lớn hơn tôi mấy tháng.
Khi nhỏ Ngô Kính bắt tôi phải gọi cô ấy là chị, nhưng tôi không hề gọi cô ấy là chị.”
“Bởi vì tôi đố kỵ với cô tôi, mẹ tôi luôn giành cho cô ấy những thứ tốt nhất.
Quần áo mới cũng đều là cho cô ấy mặc trước, sau khi mặc cũ rồi thì mẹ tôi lại sửa đi rồi cho tôi mặc.”
“Khi nhỏ, tôi cũng cảm thấy không công bằng, sẽ hỏi mẹ là tại sao mẹ tôi đối xử với Ngô Kính tốt như vậy? Mẹ tôi sẽ nói với tôi rằng hoàn cảnh của Ngô Kính đáng thương, không có bố mẹ nữa, chúng tôi phải đối xử với cô ấy tốt một chút để khiến cô ấy cảm thấy nhà tôi cũng là nhà của cô ấy.”
“Chúng tôi cũng thường xuyên cãi nhau, bởi vì tranh giành một bộ quần áo mới, một cái kẹp tóc mới, hay vì một con búp bê mà tranh cãi không ngừng, nhưng cuối cùng....Ngô Kính đều sẽ nhường tôi, cô ấy nói cô ấy là chị.”
“Tuy tôi không gọi cô ấy là chị, nhưng cũng vẫn luôn coi cô ấy là chị tôi.”
“Nhưng không ngờ rằng.....những quá khứ này, tất cả đều trở thành quá khứ rồi.”
“Còn tôi cảm thấy tôi chưa từng thật sự quen biết với người chị như chị ruột này.”
“Khá xa lạ....cảm giác mấy năm nay, người từ nhỏ đến lớn sống với tôi thực ra lại là một người xa lạ.”
“Tất cả mọi thứ, những thứ tuổi thơ đều trở thành quá khứ, chỉ còn lại một tiếng than thở nặng nề.”
“Cho nên cô đau lòng vì điều này sao?” Tịch Thần Hạn khẽ hỏi.
Giọng nói của anh hiếm khi ôn hoà như vậy, khiến Vũ Tiểu Kiều cũng buông bỏ sự cảnh giác, nói nhiều hơn với anh một vài câu.
Bây giờ cô thực sự cần một người tâm sự, nếu không những ấm ức bực bội chất chứa trong lòng, chỉ sợ cô thật sự sẽ bị suy sụp.
“Điều này còn chưa đủ sao? Cô ấy phản bộ tôi, tôi vẫn luôn coi cô ấy là chị em tốt.”
“Nhưng cô ta chưa chắc coi cô là chị em tốt nhất, nếu không sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng tôi cho rằng cô ấy là người thân của tôi.”
“Cô ta không cho rằng như vậy.”
“Có điều gì khác biệt không?”
“Khác biệt rất lớn, đau lòng vì một người không để cô vào trong lòng thì chính là chà đạp bản thân, vốn không hề xứng đáng.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng của Tịch Thần Hạn, trong lòng cô giống như được một thứ gì đó sưởi ấm.
Cô nhanh chóng thu lại tầm nhìn của mình, nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Bầu trời trong xanh, mây trắng xoá, màu sắc rõ ràng tươi sáng như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại hỗn độn, không rõ phương hướng.
“Nếu như tất cả đều có thể đơn giản như những gì chúng ta nói thì sẽ không phải là người nữa.
Con người không phải cây cỏ nên không thể vô tình được.”
“Cô đang nói tôi không phải con người sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
Vũ Tiều Kiều nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, “Không phải, không phải, tôi chỉ cảm thấy, tình cảm không phải thứ nói thu lại là có thể thu lại.”
“Cô đang nói tên đàn ông cặn bã kia sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên dịu dàng.
Nhắc đến Tào Xuyên, tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều lại bình tĩnh đi rất nhiều.
Cô lại nhìn sang Tịch Thần Hạn, ánh mắt cô dừng trên góc nghiêng cương nghị dưới ánh nắng của anh, đột nhiên cô có chút cảm ơn anh.
Nếu như không phải anh xuất hiện thì bây giờ chỉ sợ cô đau lòng đến mức muốn chết đi.
Nhưng cảm giác của cô đối với Tào Xuyên, cho dù là trước khi chưa chia tay thì cũng chưa từng mãnh liệt như đối với Tịch Thần Hạn.
Chỉ sợ cô chưa từng yêu Tào Xuyên thật lòng, mà bây giờ cô buồn phiền cũng chỉ là vì giả dối, lừa gạt và phản bội.
“Thực ra tình cảm chính là đứa trẻ yêu thích nói dối, có những lúc chúng ta cảm thấy yêu rất sâu sắc, nhưng có thể là không hề yêu, nhưng cảm thấy không yêu....”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Tịch Thần Hạn, dịu dàng nói, “Có thể thực ra sớm đã yêu đến mức ăn sâu vào máu thịt rồi.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn có chút hoảng hốt, bởi vì hai chữ “tình cảm” đối với anh mà nói thực sự quá xa lạ và xa cách.
“Hai ngày nay tôi phải ra nước ngoài.” Tịch Thần Hạn nói.
Anh muốn nói với cô khi anh không có ở đây thì cô phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để người khác bắt nạt mãi như vậy.
Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng, anh ra nước ngoài không liên quan gì đến cô chứ.
“Bây giờ tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Tịch Thần Hạn chau mày, “Chuyện gì?”
“Sự xuất hiện của một số người là số phận đã định sẵn, trốn không được mà tránh cũng không xong.
Nhưng cũng có người, chỉ có thể là không biết làm sao....”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tịch Thần Hạn cảm thấy nghi hoặc, anh hơi chau mày lại, “Có ý gì vậy?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần Vũ Tiểu Kiều không đau lòng vì tên đàn ông cặn bà là Tào Xuyên thì anh đã rất vui rồi.
Tuy nói không rõ được là tại sao nhưng chỉ cần mọi thứ liên quan đến Vũ Tiểu Kiều chỉ cần diễn ra theo ý muốn của anh thì anh đều cảm thấy dễ chịu.
Khoé môi Tịch Thần Hạn cong lên thành một nụ cười viên mãn, “Tôi từng nói tiệc đính hôn của cô sẽ không tổ tức như dự định.”
Vũ Tiểu Kiều đi được vài bước đột nhiên nhớ ra, còn có một chuyện vẫn chưa hỏi Tịch Thần Hạn.
Đợi đến khi cô quay lại thì Tịch Thần Hạn đã đi mất rồi.
Vũ Tiểu Kiều có chút hoa mắt, người vừa nói chuyện với cô không phải là ma chứ?
Cô cầm điện thoại lên mở lại xem đoạn tin nhắn nặc danh kia.
Tin nhắn này rốt cuộc có phải là do Tịch Thần Hạn gửi cho cô không?
Nếu như không phải là Tịch Thần Hạn thì là ai có khả năng cao như vậy? Biết được Tào Xuyên và Ngô Kính ở khách sạn nào và ở phòng nào?
Còn có thể đưa thẻ phòng cho cô.
Nhưng nếu là Tịch Thần Hạn thì tại sao anh phải dùng cách gửi tin nhắn nặc danh.
Trong ấn tượng của cô, Tịch Thần Hạn luôn là người thích dùng đao đâm thẳng vào người khác.
Cho dù gửi tin nhắn cho cô thì cũng sẽ không dùng cách gửi tin nhắn nặc danh chứ?
Sự xuất hiện của Tịch Thần Hạn khiến Vũ Tiểu Kiều đột nhiên quên mất sự không vui vẻ vì Tào Xuyên và Ngô Kính, có lẽ nếu đối tượng Tào Xuyên ngoại tình không phải là Ngô Kính thì chỉ sợ cô vốn sẽ không bị đau lòng một chút nào.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều tuyệt đối không ngờ rằng Tào Xuyên còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt cô, anh ta còn mang rất nhiều quà đến thăm anh cô, lại ở trước mặt Cao Thuý Cầm diễn vai hình tượng con rể tốt.
“Dì à, ngại quá, gần đây cháu đi công tác vẫn luôn bận rộn.
Đây là đặc sản cháu mang từ nước ngoài về, cho dì và Tùng Tùng nếm thử.”
“Ôi chao, Tào Xuyên có lòng rồi, vẫn là cháu thương Tùng Tùng nhất.” Cao Thuý Cầm vui vẻ đến mức mặt mày hớn hở.
Bà ấy thích nhìn thấy dáng vẻ Tào Xuyên quan tâm Vũ Thanh Tùng.
Như vậy tương lại mới có thể thuận lợi tiếp nhận Vũ Thanh Tùng.
Sau đó, Tào Xuyên lại lấy ra một hộp quà được đóng gói rất tinh tế, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền xinh đẹp.
“Tiểu Kiều, đây là quà anh tặng em.
Em thích không? Anh đeo cho em.”
Tào Xuyên cười với Vũ Tiểu Kiều dịu dàng và ấm áp như gió xuân.
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn anh ta ra sức biểu diễn.
Người đàn ông này!
Thật biết diễn kịch!
Cao Thuý Cầm nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và xa cách của Vũ Tiểu Kiều thì quát lên một tiếng, “Tiểu Kiều!”
Tào Xuyên nhanh chóng cười xoa dịu, “Dì à, Tiểu Kiều là đang tức giận, chúng cháu sắp đính hôn rồi mà cháu lại luôn bận chuyện công việc, không có thời gian ở bên cô ấy.”
“Tiểu Kiều, anh sai rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh đều ở bên em cùng em chuẩn bị chuyện đính hôn.”
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nghiêm mặt lại, tâm trạng chất chứa trong lòng như sắp đến giới hạn bùng phát ra.
“Tiểu Kiều, Tào Xuyên bận chuyện công việc, cũng là tốt cho tương lai của hai đứa, con cũng không thể vì nó bận mà mặt nặng mày nhẹ với nó.” Cao Thuý Cầm nói.
“Tào Xuyên, đừng diễn nữa, anh có mệt không vậy?” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Tiểu Kiều, con có thái độ gì với Tào Xuyên vậy?” Cao Thuý Cầm quát lên.
“Mẹ!”
“Im miệng!”
Vũ Tiểu Kiều trầm mặc một lúc, cô nắm chặt nắm đấm, lớn giọng nói, “Con phải huỷ bỏ hôn ước với Tào Xuyên.”
“Cái gì?”