Yêu không bờ bến.
Hoá ra từ khi bắt đầu hẹn hò với Tào Xuyên thì cô đã là một chuyện cười ngốc nghếch bị lừa gạt.
Hai người bọn họ sớm đã ở bên nhau, còn người ngốc nghếch là cô lại vẫn luôn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cả người cô run rẩy lên, cô lùi từng bước về phía sau, hai mắt của cô đều đã sưng đỏ hết lên.
“Thật sự không ngờ rằng, trong một năm hẹn hò, hoá ra tôi đều là sống trong những lời nói dối.

Nếu đã ngay cả con cũng có rồi thì còn đến quấn lấy tôi làm cái gì?”
Cô lớn tiếng hét lên, nước mắt đang sắp tuôn ra, nhưng cô lại đang cố gắng nhẫn nhịn.
Cô không được khóc!
Nhất định không được rơi nước mắt trước mặt hai con người này.
Ngô Kính cắn môi, khổ sở đáng thương cúi đầu xuống, giống như là đang hối hận.
Vũ Tiểu Kiều xông ra ngoài.
Tào Xuyên có phản ứng lại, anh ta không để ý đến sự đau rát ở một bên mặt, đang định đuổi theo Vũ Tiểu Kiều thì bị Ngô Kính kéo lại.
Cô ta trần như nhộng ôm chặt lấy anh ta, dính chặt lên tấm lưng rắn chắc của anh ta, đau lòng tuyệt vọng, than thở khóc lóc.
“Em đã mang thai con của anh rồi, anh lại nói là do em dụ dỗ anh.

Anh Tào, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Tào Xuyên nhìn ra bên ngoài cửa một cái, trong mắt anh ta xoẹt qua một tia vội vàng, “Tiểu Kính, em đừng nghĩ nhiều, anh nói như vậy chỉ là để an ủi cô ta.”

“Anh Tào, anh nói thật sao? Không phải anh lừa em chứ?”
“Anh Tào, bây giờ em không còn gì hết, bây giờ em chỉ còn anh và con thôi.

Anh nhất định không được bỏ rơi em.” Ngô Kính nắm chặt lấy tay Tào Xuyên, yếu đuối không có chỗ dựa nhìn Tào Xuyên, làm ra vẻ rất đáng thương.
Tào Xuyên than thở một hơi, từ từ đỡ Ngô Kính ngồi lên giường, lại kéo chăn đắp lên người cô ta, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
“Sao anh có thể bỏ rơi em và con, anh làm những thứ này đều là vì hai mẹ con em.

Nếu anh không tạo ra một chút thành tích nào thì sao có thể khiến người trong nhà công nhận em, sao có thể công nhận hai mẹ con em được.”
“Tiểu Kính, mẹ cô ta là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, tuy không phải là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến giới thời trang, nhưng cũng là nhân vật số một được mọi người biết đến.”
“Công ty thời trang của anh đang cần một nhân vật có sức ảnh hưởng như vậy, giúp anh lôi kéo đầu tư.”
“Bà ấy cũng có thể trở thành nhà thiết kế miễn phí cho công ty anh, có thể tiết kiệm một khoản lớn cho anh.”
“Nhưng bây giờ....chỉ sợ Tiểu Kiều sẽ không tha thứ cho anh nữa....”
“Cô ấy sẽ không nói cho dì biết chứ? Nếu dì biết em có thai rồi thì nhất định sẽ ép em phá thai.

Bà ấy vẫn luôn hy vọng trong tương lai em sẽ gả cho Vũ Thanh Tùng.”
“Anh Tào, đó là một tên khờ, em không thể gả cho anh ta....nếu gả cho anh ta thì cả đời em sẽ bị huỷ hoại mất, anh phải giúp em, cứu em....anh không thể không quan tâm đến em và con.”
Tào Xuyên hôn nhẹ lên trán cô ta, “Tiểu Kính, em yên tâm, chỗ Tiểu Kiều giao cho anh.

Em nhớ kĩ, người anh yêu nhất là em, vẫn luôn là như vậy, còn có con của chúng ta.”
“Tin tưởng anh, đợi thực lực của anh mạnh hơn chút nữa thì anh sẽ dẫn em về nhà.”

Ngô Kính ngập tràn nước mắt không ngừng gật đầu.
“Đừng sợ, anh sẽ không để bất kì ai làm tổn thương con của chúng ta.”
Tào Xuyên vuốt ve lên cái bụng nhỏ hơi nhô ra của Ngô Kính, cực giống như một ông bố dịu dàng, trong lòng Ngô Kính cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, “Anh Tào, em yêu anh.”
Tào Xuyên nắm lấy tay Ngôn Kính, “Bây giờ nhiệm vụ cần thiết trước mắt là nhanh chóng ổn định Tiểu Kiều.”
Ngô Kính gật đầu, “Vâng, anh nói làm thế nào thì em đều nghe lời anh.”
*
Khoảng khắc Vũ Tiểu Kiều xông ra khỏi khách sạn thì nước mắt nhanh chóng tuôn ra.
Cô thật sự rất đau lòng.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, cô luôn sống trong thế giới mộng ảo mà cô tự thiêu dệt nên, khi lớp quầng sáng đẹp đẽ đó bị xoá đi thì sự thật lại tàn nhẫn và xấu xí như vậy.
Cô vừa đi vừa khóc.
Trước mắt cô không ngừng xuất hiện dáng vẻ trước đó Tào Xuyên và Ngô Kính vui vẻ ở trước mặt cô.
Hoá ra cô chính là một kẻ ngốc từ đầu đến cuối!
Một kẻ ngốc cực kì ngốc!
Cô thật sự không ngờ rằng Ngô Kính thân như chị em với cô lại có thể lén lút cướp bạn trai của cô.
Đó là chị em tốt nhất của cô, không giống như bạn thân là An Tử Dụ, mà cô xem cô ta thành chị em ruột thịt mà đối xử.
“A a....”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, khoé miệng cô nở ra nụ cười chua chát.

Nhưng nụ cười còn chưa biến mất thì nước mắt trong khoé mắt lại lần nữa tuôn ra.
Vũ Tiểu Kiều bắt một chiếc xe taxi đến bệnh viện.
Cô phải đi nói với mẹ cô để từ hôn.
Cô tuyệt đối sẽ không đính hôn với loại người cặn bã đến cực điểm là Tào Xuyên.
Nhưng khi Vũ Tiểu Kiều vừa đến bệnh viện thì Tào Xuyên đã đuổi kịp cô.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều.”
Anh ta kéo Vũ Tiểu Kiều lại, nhưng bị Vũ Tiểu Kiều hung hãn hất ra.
“Cút!!!”
Tào Xuyên lo lắng bệnh viện đông người sẽ có ảnh hưởng không tốt, thế là anh ta liền cương quyết kéo Vũ Tiểu Kiều đến một góc không người.
“Tiểu Kiều, xem như là anh cầu xin em, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng từ hôn.”
“Anh thề, anh đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Anh sẽ cắt đứt sạch sẽ với Ngô Kính.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười nhìn anh ta, “Vậy thì con của Ngô Kính thì sao?”
“Đứa bé đó ngay từ đầu anh đã không định cần nó.”
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều thực sự muốn cho Tào Xuyên một cái bạt tai.
“Tào Xuyên, anh thật rác rưởi.”
“Không, không, không.

Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích, đứa bé trong bụng Ngô Kính vốn không phải của anh.

Em nghĩ xem, cô ta ngay cả bạn trai của chị em tốt của mình cũng có thể dụ dỗ, thì loại người như cô ta chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
“Nói không chừng cô ta mang thai nghiệt chủng của ai, lại chạy đến lừa anh là con của anh.”

“Tâm tư của Ngô Kính rất sâu xa, cô ta không muốn gả cho anh của em nên liền đến dụ dỗ anh, phá hoại tình cảm của anh và em, là do anh nhất thời hồ đồ, nên mới trúng kế của cô ta.”
“Cô ta quá xấu xa, quá ác độc, cố ý chuốc say anh, luôn ép buộc anh, quấn lấy anh.”
Tào Xuyên có biểu cảm vô cùng căm hận Ngô Kính khiến Vũ Tiểu Kiều lập tức không có gì để nói nữa.
Loại người này, quả thật là ghê tởm đến mức làm người khác giận sôi lên.
Vũ Tiểu Kiều muốn rời đi, nhưng lại bị Tào Xuyên kiên quyết chặn lại.
“Tiểu Kiều, em nghe anh nói hết đã, tin tức chúng ta đính hôn đã được công bố ra bên ngoài, em nhất định không được từ hôn, nhà họ Tào anh và nhà em vốn không thể bị mất thể diện được.”
“Tôi sớm đã bị mất hết thể diện rồi, còn có chuyện gì mà mất thể diện hơn chuyện bị phản bội hai lớp.” Vũ Tiểu Kiều tức giận hét lên.
“Tiểu Kiều....” Tào Xuyên khóc lóc cầu xin, “Em từ hôn sẽ khiến cho dì rất đau lòng, bà ấy sẽ rất thất vọng vì em.”
Tào Xuyên lấy Cao Thuý Cầm ra để nói, bởi vì anh ta biết, người mà Vũ Tiểu Kiều để tâm nhất chính là mẹ và anh trai của cô.
“Còn có Ngô Kính, em nhẫn tâm để mẹ em biết chuyện này sao? Khiến bà ấy đau lòng buồn bã, huỷ đi hy vọng nhiều năm mong đợi của bà ấy sao? Bà ấy vẫn luôn hy vọng, tương lai Ngô Kính có thể gả cho anh của em.”
“Chúng ta hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, em tha thứ cho anh một lần, anh đảm bảo sẽ không có lần sau, anh đảm bảo anh sẽ cắt đứt sạch sẽ với cô ta.”
“Tiểu Kiều, coi như anh cầu xin em....là người thì đều sẽ lúc mắc sai lầm, anh nhất định sẽ sửa chữa sai lầm trước đây, anh thề, anh thật sự rất yêu em.

Từ nay về sau anh cũng nhất định sẽ yêu em hết mình....”
“Tào Xuyên, đừng ở đây ba hoa chích choè nữa.

Lúc đó mắt tôi bị mù, bây giờ không muốn tiếp tục bị mù nữa.”
“Tiểu Kiều, em nghe anh nói....”
“Cút ra!!!”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tào Xuyên ra, vội vàng chạy mất.
Tào Xuyên tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm, trong đáy mắt anh ta lộ ra một tia đáng sợ, “Thật là đáng chết, rốt cuộc cô ta vào trong phòng khách sạn bằng cách nào vậy?”