Chương 342:

 

Quản gia cười nói, đặt đồ lên bàn.

 

Có Manh Manh nếu là lúc bình thường sẽ rất vui mừng.

 

Nhưng vào lúc này, cô cười không ra.

 

“Ô! Tôi biết rồi…”

 

Cô lắp lửng trả lời.

 

Quản gia thấy vậy thì rất kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, cô sao vậy?”

 

“Hả2”

 

Có Manh Manh ngắng đầu, ngơ ngác nhìn quản gia: “Cái gì mà tôi làm sao?”

 

Quản gia nói: “Hôm nay cô có vẻ khang khác!”

 

“Vậy sao?”

 

Có Manh Manh chau mày.

 

Quản gia gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, cô thật sự có chút khác thường.” Ngừng một chút, lại nói: “Thiếu phu nhân, cô có tâm sự gì sao?”

 

“Không…”

 

Cố Manh Manh lắc đầu.

 

Cô thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra thì, tôi…”

 

Tuy nhiên, khi nói đến đây cô lại đột ngột dừng lại.

 

Quản gia không có tò mò lắm, chỉ cười nói: “Thiếu phu nhân, nếu không muốn nói thì đừng nói, không sao cả.”

 

Cố Manh Manh cong môi nói: “Không, tôi không phải là không muốn nói, uh, chỉ là tôi không biết phải nói thế nào.”

 

Quản gia trả lời: “Vâng, tôi có thể hiểu!”

 

“Ông có thể hiểu?”

 

Nghe xong, Có Manh Manh không khỏi nhướng mày, nói: “Tôi còn chưa nói gì nữa mà ông đã hiểu?”

 

Quản gia giải thích: “Ý tôi là, tôi có thể hiểu được việc muốn nói nhưng không biết phải diễn đạt như thế nào của côi”

 

“Oh.

 

Cố Manh Manh cúi đầu.

 

Quản gia nhìn cô: “Thiếu phu nhân, nếu không có việc gì khác, tôi đi xuống trước?”

 

Cố Manh Manh nói, “Hôm nay Lục Tư Thần ra ngoài khi nào vậy? Tại sao tôi không biết gì cả?”

 

Quản gia trả lời: “À, ngài ấy đã rời đi vào nửa đêm qua. Có lẽ lúc đó cô đang ngủ nên không biết.”

 

“Vào nửa đêm…”

 

Cố Manh Manh lộ rõ vẻ u sầu.

 

Quản gia gật đầu cười: “Đúng vậy, lúc đó là tôi tiễn tiên sinh ra ngoài nên nhớ rât rõ.”

 

“Vậy, anh ấy có nói khi nào anh ấy sẽ trở về không?”

 

Có Manh Manh tiếp tục hỏi.

 

Quản gia lắc đầu nói: “Không nói.”

 

Cố Manh Manh mím môi, vẻ mặt rất chán nản.

 

Lúc này, quản gia hình như đã biết nguyên nhân khiến cô không vui.

 

Vì vậy, ông không nhịn được nói: “Thiếu phu nhân, kỳ thực đừng quá lo lắng. Mỗi lần tiên sinh đi công tác đều không quá ba ngày. Ngài ấy rất nhanh sẽ quay về thôi. Vậy nên cô cũng đừng nghĩ quá nhiều. Vì thời gian trôi qua nhanh lắm!”

 

Có Manh Manh chau mày, “Nhưng hôm qua anh ấy lại nói với tôi là lần công tác này có thể mắt một tuần liền!”

 

Quản gia hơi ngắn ra.

 

Cố Manh Manh nâng cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Anh ấy đi lâu như vậy, mấy ngày nay tôi phải làm như thế nào?”

 

Quản gia nghe vậy thì không khỏi bật cười, nói: “Dễ lắm.

 

Cô có thể hẹn bạn bè ra ngoài. Mỗi ngày đi mua sắm, hoặc làm những việc cô hứng thú. À, vì dụ như đi công viên chơi? Ai da, tôi cũng không biết bây giờ người trẻ các cô thích chơi gì. Tóm lại, cô có rất nhiều sự lựa chọn!”

 

Cố Manh Manh nhìn ông: “Nhưng, tôi không có nhiều bạn Đó Quản gia:”…”

 

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, trong đầu chọt lóe lên một tia sáng, sau đó nói: “Đúng vậy, tôi có thể hẹn Tô Mẫn Mẫn!”

 

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể hẹn hò với bắt kỳ ai”

 

“Được, vậy tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay bây giờ!”

 

Nói xong, Cố Manh Manh nhắc điện thoại gọi cho Tô Mẫn Mẫn.