**********
“Bình tĩnh chút đi...!em yêu, chẳng nhẽ em không nghe những tin tức đang được truyền đi kia à? Ninh Y không phải người thua mà”
Hạ Nghi Tâm hiểu rõ gật đầu, “Được rồi được rồi, em cố gắng điềm tĩnh lại! Em biết sẽ có sự chuyển ngược tình thế...!nhưng em chính là không vừa mắt với cô ta!”
Kỷ Trình Hạo tán thành khẽ gật đầu, “Ừ, anh cũng không vừa mắt với cô ta, dù sao cô ta đã không còn là La
Vân Nhi của trước đây nữa rồi” “La Vân Nhi của trước đây? Cô ta từng là người như thế nào? Anh cảm thấy trước đây cô ta rất tốt à?” Hạ Nghi Tâm đúng là muốn nghe thử Lạc Vận Nhi từ trong miệng Kỷ Trình Hạo.


“ít nhất là một người hiền lành đơn thuần nhỉ?” Chẳng nhẽ tất cả đều là vỏ bọc bên ngoài thôi sao? “Hiền lành? Đơn thuần?” Hạ Nghi Tâm giận dữ đứng bật dậy khỏi hai chân anh, “Kỷ Trình Hạo, cô ta đơn thuần chỗ nào, lương thiện chỗ nào? Trước đây cô ta đã không phải là người đơn thuần lương thiện gì rồi, đừng nói là bây giờ! Cô ta hoàn toàn là loại em gái mưa giả tạo!”
Kỷ Trình Hạo sững sờ, “Cái này...!không đến mức thế chứ? Em yêu à, em có chắc chắn em và anh đang cùng nói về một người không?” “Em và cô ta từng học cùng một trường đại học đấy, chính vào ngày du lịch tốt nghiệp, các anh vĩnh viễn không biết chuyện gì đã xảy ra! Chỉ biết vu oan cho Ninh Y! Dù rằng chuyện Lạc Vận Nhi mất tích không liên quan chút nào đến cậu ấy! Em nghĩ Ninh Y cũng sẽ cảm thấy áy này! Lo cơn hen suyễn của cậu ấy lại phát tác, vì thế mới giấu cậu ấy chuyện này.

Em đã giấu được sáu năm rồi, nhưng người mà các anh oán trách chỉ có mình Ninh Y!” Hạ Nghi Tâm thấy bất bình thay cho bạn thân! “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bé yêu, đừng tức giận, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa đâu.

Kỷ Trình Hạo mềm giọng dỗ dành Hạ Nghi Tâm, ôm cô lại vào lòng, nhìn dáng vẻ giận dữ thở phì phò của cô, lập tức hôn mấy cái lên môi cô, biến nó thành những cái hôn nhẹ...!“Em...” “Ngay cả anh cũng không tin? Dù sao chuyện Ninh Y chính là Diệp Vãn Ninh, đến bây giờ anh cũng chưa từng tiết lộ cho người khác, em vẫn còn chưa chịu tin anh? Anh là người đàn ông của em đó!” “Anh...!trở thành người đàn ông của em từ lúc nào?” “Chú và dì đều thừa nhận anh rồi, anh chính là lựa chọn tốt nhất để trở thành chồng em!”
Hạ Nghi Tâm giơ tay vỗ lên lồng ngực anh, “Lựa chọn tốt nhất cái gì! Giúp người ngoài đỡ lời...!em...!mới không cần thứ lựa chọn tốt nhất như anh!” “Anh sai rồi, bé yêu, lần sau anh còn nói giúp người ngoài, sau này em cứ việc bỏ chồng!” Kỷ Trình Hạo tung hoành biết bao nhiêu khóm hoa lâu như vậy, kết quả phải thất bại dưới thân đóa hồng diễm lệ lại không mất đi sự phóng khoáng này.

Hạ Nghi Tâm ngập ngừng mất một lúc, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, rồi mới chầm chậm kể lại sự việc năm đó.


Sau khi nghe xong chuyện xảy ra vào năm đó, Kỷ Trình Hạo lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được! “Đây là chân tướng sự việc? Vì thế...!một lòng muốn làm hại người khác không phải là Ninh Y, mà là La Vân Nhi?”
Hạ Nghi Tâm nghiêm túc gật đầu, “Vâng” “Nếu chuyện này được nói ra từ miệng người khác, anh nhất định sẽ cảm thấy bán tín bán nghi, nhưng lại được em nói ra, vậy thì đúng là không cần phải nghi ngờ gì nữa!” Kỷ Trình Hạo cũng không ngờ thực chất bên trong Lạc Vận Nhi lại là một người như vậy.

“Anh có thể không tin bất cứ người nào, nhưng nhất định phải tin em! Nếu không...!em thực sự sẽ bỏ chồng đấy!”
Kỷ Trình Hạo cười xán lạn, “Bỏ chồng? Em thừa nhận anh là chồng em rồi đúng không?" “Em...!cái đó..” Hạ Nghi Tâm ấp a ấp úng, ánh mắt không tự giác liếc qua phía khác.

Kỷ Trình Hạo liền hôn lên cánh môi cô, “Có điều nói thật nhé, bé yêu, chuyện này đúng là nằm ngoài sự dự đoán của anh, nhưng sự việc năm đó rất khó để điều tra ra được, thực ra Thừa Tiêu vẫn luôn âm thầm điều tra, đặc biệt là sau khi Diệp Vãn Ninh rời đi, tiến độ điều tra chuyện này càng nhanh hơn, nhưng rất khó tra ra được chân tướng thực sự chuyện năm đó” “Em biết, dù gì cũng đã trôi qua sáu năm rồi, muốn điều tra ra, đúng là rất khó, các bạn học tham gia chuyển du lịch tốt nghiệp lúc đó, kỳ thực phần lớn đều không nhìn thấy.

Em cũng biết, dựa vào quan hệ của em và Ninh Y, cho dù em nói gì...!Lục Thừa Tiêu cũng sẽ không tin, nếu đã tổn công vô ích, vậy còn không bằng em đừng nói gì” “Đó là trước kia, nhưng cậu ấy bây giờ...!sao em dám đảm bảo cậu ấy sẽ không tin vào lời giải thích của em?” “Anh ta...!có tin không?" Hạ Nghi Tâm liền lắc lắc đầu, “Chắc chắn sẽ không tin em! Suy cho cùng trước đây anh ta...!anh ta đã bảo vệ Lạc Vận Nhi như vậy!” “Bé yêu.

Hạ Nghi Tâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Trình Hạo, “Hả?” “Xem nội dung trong tivi trước đi, bây giờ cậu ấy có bảo vệ Lạc Vận Nhi hay không, xem thì biết ngay mà!”

Nhìn cuộc họp báo đang được tivi chiếu sóng...!Hạ Nghi Tâm sững sờ, “Ở trước mặt nhiều người như vậy anh ta, anh ta lại...!ra oai phủ đầu Lạc Vận Nhi?! Chuyện này, sao được...!em không nhìn nhầm chứ?”
Nhìn bộ dạng kinh ngạc tột cùng của cô, Kỷ Trình Hạo không kìm được cười lên, đúng là đáng yêu, bé yêu thực khiến người khác không thể không yêu mà! “Ồ!” Hạ Nghi Tâm hô lên kinh hãi: “Anh ta, anh ta lại hôn Ninh Y trước mặt ký giả và truyền thông? Vậy, vậy không phải là đang tỏ rõ quan hệ giữa anh ta và Ninh Y à?" “Xem ra, Thừa Tiêu không muốn giấu diểm chút nào quan hệ giữa cậu ấy và Ninh Y, vì thế mới ở trước mặt Lạc Vận Nhi, dùng hành động trả lời thay câu hỏi hỏi ký giả, tính chiếm hữu của đàn ông rất mạnh mẽ đấy!” “Hạo Tử, có phải em nhìn nhầm không? Nhanh véo em một cái...!nhất định là em nhìn nhầm rồi!” “Véo em? Anh đầu nổ chứ? Vẫn là em véo anh đi.

Nói xong, anh đưa cánh tay đến trước mặt cô, “Véo đi, anh sẽ nhẫn nhịn”
Hạ Nghi Tâm nhẹ nhàng nhéo anh một cái, Kỷ Trình Hạo vô cùng phối hợp hét lớn lên: "Ai da! Bé yêu, không phải em đang nằm mơ đâu.

"Hạo Tử, xem ra đúng là không phải mơ! Nhưng...!Lục Thừa Tiêu sao lại làm thế? Chẳng nhẽ là đơn thuần muốn tỏ rõ tính chiếm hữu đối với Ninh Y? Quan hệ giữa anh và Lục Thừa Tiêu rất tốt, lại là huynh đệ sống chết có nhau, anh nói xem tại sao anh ta lại làm như vậy?” “Stop!” Kỷ Trình Hạo lập tức hỗ ngừng, cũng làm động tác tay thể hiện sự dừng lại, “Trước lúc anh trả lời câu hỏi này của em, em phải đổi cách xưng hô với anh trước, gọi anh là Hạo! Đừng gọi Hạo Tử cái gì nữa, nghe giống như con hàu sống vậy!”
Hạ Nghi Tâm bị anh chọc cười, lập tức đổi giọng, “Hạo...!Hạo...!Hạo...!anh tốt nhất mà, nhanh nói cho em biết đi!”.