(36)
Ở nửa bên kia của trái đất đang là buổi tối, sau khi kết thúc cuộc họp kéo dài hàng mấy tiếng đồng hồ liền, Lục Thiên Quân mới có một chút thời gian rảnh.

Lúc nãy anh họp nên không thể nói được nhiều, nhưng khi biết tin Tô Hy đã phát hiện ra việc cô bị theo dõi, trong lòng anh vô cùng bất an lo lắng.

Lục Thiên Quân thừa nhận, anh không yên tâm về Tô Hy nên mới làm vậy.

Anh biết rất rõ cô chỉ đang tiếp cận Trương Tử Dương để trả thù, nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà khó chịu vô cùng.

Ngay cả Lục Thiên Viễn là em trai ruột của anh, anh còn đề phòng chứ đừng nói là người ngoài.

Theo như điều tra của Tư Mã Lộc thì hồi học cấp ba, cô và em trai anh quen biết nhau.

Chuyện này sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Mấy ngày nay ở trường đại học lại còn đồn rằng Tô Hy và Lục Thiên Viễn người đang hẹn hò với nhau, tuy Lục Thiên Quân không nói gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh đều cảm thấy khó chịu.

Đây chính là cảm giác ghen tuông sao? Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có cảm giác này.

Lục Thiên Quân cầm điện thoại lên, mọi thứ đều trống không, không có một cuộc gọi hay tin nhắn gì từ Tô Hy.


Anh muốn gọi điện cho cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Giải thích là điều trước giờ anh chưa từng làm, bởi vì chưa từng có ai khiến cho anh phải phân tâm như cô cả.

Tiếng gọi của Tư Mã Lộc đã phá vỡ tâm trạng rối bời của Lục Thiên Quân.

Anh hơi bực bội, tiện tay vứt điện thoại sang một bên, tạm thời không nghĩ đến chuyện của Tô Hy nữa.

...!
Buổi chiều trở về nhà, Tô Hy vẫn luôn nhìn điện thoại chằm chằm.

Chắc Lục Thiên Quân cũng đã biết chuyện cô phát hiện ra mình bị theo dõi rồi, cô là muốn chờ anh gọi điện cho cô và giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Lúc nãy cô có hơi kích động quá cho nên mới tức giận như vậy.

Nhưng bây giờ chỉ cần anh giải thích rõ ràng cho cô biết lí do vì sao, cô nghĩ bản thân sẽ bỏ qua cho anh chuyện này, coi như là cô chưa biết gì cả.

Thật ra chuyện này đối với Tô Hy cũng không phải là chuyện to tát gì, cô chỉ bị theo dõi thôi chứ cũng không có mất mát gì cả.

Cô chỉ giận Lục Thiên Quân không tin tưởng cô, anh nuốt lời và can thiệp vào cuộc sống riêng của cô mà thôi.

Cô và anh tuy đã kết hôn rồi, nhưng chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, có cần thiết phải như vậy không? Cô rất ghét cảm giác bị theo dõi, làm gì cũng có người lặng lẽ từ xa quan sát, bị kiểm soát không thể tự do được.

Tô Hy khẽ thở dài, nhìn vào màn hình điện thoại thêm lần nữa.

Từ nãy tới giờ cô vẫn luôn chờ đợi, nhưng vẫn như vậy, không một cuộc gọi hay tin nhắn gì cả.

Lẽ nào là Lục Thiên Quân đang bận sao, hay là anh vẫn thực sự chưa biết gì?
Mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn như vậy, cô gọi điện cho anh cũng chỉ nói được một hai câu rồi tắt.

Cho nên cô cũng không dám tùy tiện làm phiền tới anh, mà anh cũng không chủ động gọi điện cho cô lần nào.

Cái cảm giác này khó chịu quá.

Tô Hy không thể chờ được nữa, cô đành bấm bụng gọi điện thử cho trợ lí của Lục Thiên Quân, Tư Mã Lộc.


Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, dường như giọng điệu của Tư Mã Lộc còn có một chút ngỡ ngàng:
- Thiếu phu nhân, cô có gì căn dặn ạ?
Lần trước Lục Thiên Quân bảo Tô Hy lưu lại số của Tư Mã Lộc, anh nói khi nào cần tới thì cô có thể gọi điện cho anh ta, mệnh lệnh của cô cũng chính là của anh.

Hôm nay đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Tư Mã Lộc.

Tô Hy ngập ngừng một hồi, sau đó mới dò hỏi:
- Lục Thiên Quân, anh ấy thế nào rồi? Bận lắm sao?
Đầu dây bên kia bất ngờ "Á" một tiếng, sau đó mới lập tức trả lời:
- Dạ, vẫn còn phải xử lí nốt công việc ạ.

Tư Mã Lộc cảm thấy kì lạ, nếu hỏi về Lục Thiên Quân thì sao cô không trực tiếp gọi điện hỏi nhỉ? Hơn nữa hiện giờ anh ta đang ở trước mặt Lục Thiên Quân nghe điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiên Quân cứ nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt.

Nếu như dùng ánh mắt có thể giết được người, không biết Tư Mã Lộc đã chết bao nhiêu lần dưới ánh mắt của Lục Thiên Quân rồi.

Đáng sợ quá!
- À, vậy sao?
Tô Hy thấp giọng dần, Lục Thiên Quân thật sự bận rộn như vậy, làm sao còn có tâm tư mà để ý tới cô chứ? Thôi vậy, cô vẫn không nên làm phiền tới anh thì hơn.

- Vâng ạ, Lục tổng mới họp vài tiếng đồng hồ xong, bây giờ còn phải xử lí công việc nữa.

Phu nhân cũng biết mà, ở bên này khuya lắm rồi.

Tư Mã Lộc vẫn là người tinh ý, liền nhân cơ hội mà nói thêm mấy câu nữa.


Lục Thiên Quân trừng mắt lườm anh ta, anh ta chỉ biết cười trừ.

Tất cả những lời nói này đều là vì Lục Thiên Quân cả mà.

Tô Hy nhất định sẽ lo lắng, sau đó sẽ đích thân gọi điện hỏi thăm và an ủi Lục Thiên Quân.

Và tình cảm của hai người nhất định sẽ được gắn kết hơn.

Hehe.

"Mình quả thật thông minh." Tư Mã Lộc cười thầm trong lòng.

Tô Hy nghe vậy, cô trầm mặc.

Cô biết Lục Thiên Quân rất bận rộn, nhưng cô lại không biết anh bận rộn tới mức này.

Họp lâu như vậy, không biết anh đã ăn tối chưa nữa? Anh không đói hay sao, anh nghĩ mình là người sắt thật à? Thật không biết quan tâm đến sức khoẻ của bản thân một chút nào cả.

Cứ như vậy, ai mà yên tâm nổi chứ?.