Kỷ Huân Nhiên vừa xuống máy bay thì nhận được tin Thượng Vân Hi vẫn còn sống, và đã từ Úc trở về.

Chuyện này hết sức khó tin đối với Kỷ Huân Nhiên.

Những ngày vừa qua anh không ngừng cho người điều tra thông tin Thượng Vân Hi sống ở Úc.

Anh nhìn Phong Tiêu Tranh ôm đứa nhỏ đứng trong nhà, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Kỷ Huân Nhiên siết chặt nắm đấm, hận bản thân biết mọi chuyện quá muộn.

“Chú!”
Daniel khẽ gọi, sau đó rụt cổ nấp sau lưng Phong Tiêu Tranh.

Kỷ Huân Nhiên lại vì tiếng gọi này dường như bừng tỉnh.

Daniel! Thằng bé chính là con của anh sao?
Kỷ Huân Nhiên xúc động, tiến lên phía trước, hơi khuỵu gối xuống gọi Daniel.

“Mẹ cháu ở đâu rồi? Daniel! Còn nhớ chú sao?”
Ông Phong từ dưới bếp đi lên, có vẻ khẩn trương.

“Chúng tôi chưa dám báo với cảnh sát, vì thực sự sợ hành động nông nỗi sẽ đẩy Phong Tiểu Linh vào chỗ nguy hiểm.”
Kỷ Huân Nhiên im lặng.

Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thập thò của Daniel, sau đó dứt khoát đứng dậy.

“Tôi sẽ đi tìm cô ấy.


Có tin tức gì, nhớ gọi báo cho tôi.”
Kỷ Huân Nhiên quay lưng bỏ đi, nhưng Phong Tiêu Tranh kéo Daniel về tay ông Phong sau đó kịp thời đuổi theo.

“Tôi cũng muốn tìm, thêm một người thêm một phần sức.”
“Anh xác định đám người đó gài anh, mang nợ số tiền đó chỉ vì mục đích muốn bắt ép Vân Hi?”
“Đúng vậy.

Nhưng tên đại ca kia không phải dạng hiền, hắc bạch hắn đều kết thân.

Chuyến này...!sao lại nhắm trúng Tiểu Linh kia chứ.”
Kỷ Huân Nhiên nhíu chặt chân mày.

Tức tốc lái xe đến nhà hàng Kim Uyên họp mặt với Lạc Anh.

Phong Tiêu Tranh theo cùng, tuy nhiên thấy Kỷ Huân Nhiên không muốn bàn luận, cho nên cả quá trình chỉ giữ im lặng.

Lúc đến nơi, Kỷ Huân Nhiên như phát điên lao vào chỗ Lạc Anh đang ngồi hất bay bát dĩa, tay đập mạnh xuống bàn gằn lên:
“Rốt cuộc em đã bày trò gì? Thượng Vân Hi đang ở đâu?”
“Vừa về tới anh lại phát điên vì cô ta sao? Cô ta đã chết, anh hỏi em làm gì kia chứ?”
“Chết? Vân Hi bị bắt cóc ở Úc, đều do một tay em sắp xếp.”
Lạc Anh lạnh sống lưng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói.

“Anh ngồi xuống ăn hết bữa tối với em đi, chuyện từ từ rồi nói.”
Kỷ Huân Nhiên trừng mắt, giọng rít lên: “Lạc Anh! Đêm nay, tôi chính thức nói với em.

Chúng ta cắt đứt.

Từ nay về sau, không có chút quan hệ gì? Ngày mai, tất cả cổ phần của K tôi sẽ thanh toán ra bên ngoài.”
“Anh điên ư?”
“Tôi đã điên.”
Kỷ Huân Nhiên lao đến siết lấy cổ của cô, phẫn nộ cảnh cáo:
“Cô và Viên Cảnh bắt tay giở trò, lần này đừng trách tôi cá chết lưới rách với các người.

Mau nói, Vân Hi đang ở đâu?”
Đằng này phục vụ trông thấy cảnh tượng hai người họ liền gọi bảo an đến kéo Kỷ Huân Nhiên ra.

Kỷ Huân Nhiên tức giận, chỉ hất mạnh chỗ thức ăn trên bàn rồi hầm hầm lao ra bên ngoài.

Lần này anh gọi điện thoại cho Kỷ Huân Dao, tia mắt nổi lên gân đỏ như thể muốn giết người.

“Huân Dao! Em đi tìm Viên Cảnh thế nào rồi? Sao lại không gọi báo cho anh.”
Bên kia đầu dây giọng Viên Cảnh truyền lại, có vẻ thích thú nói:
“Em gái và vợ anh đều đang trong tay tôi, tốt nhất biết điều.”
“Nói đi, rốt cuộc là muốn gì chứ?”
“Cổ phiếu của K.”
“Chuyện này thực sự là nằm trong dự tính của tôi, được thôi.”

Nhưng Viên Cảnh lại tắt máy.

Kỷ Huân Nhiên rít qua kẽ răng, giận muốn phát điên.

Phong Tiêu Tranh ngồi bên cạnh cũng rất nóng lòng, nhưng thấy Kỷ Huân Nhiên như thế cũng không tiện nói gì.

Lúc này hai chiếc xe phía trước đột nhiên va chạm mạnh, khiến hai người ngồi bên trong một phen kinh hãi lách xe qua bên lề tránh va chạm.

Một cú nổ lớn kèm theo tia lửa phựt lên.

Phong Tiêu Tranh tức tốc đẩy cửa xe bước xuống, nhìn cảnh kinh hoàng phía trước.

Trông thấy người đàn ông từ trong xe chạy ập ra, Phong Tiêu Tranh cũng lao đến giúp đối phương một tay thoát khỏi hỏa hoạn.

Cả quá trình Kỷ Huân Nhiên vẫn bất động đứng nhìn, đến khi nhìn ra hai người trong chiếc xe đó gương mặt quen thuộc, thì kích động lao đến.

“Quân! Tần Thụy?”
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Tuy nhiên, Kỷ Huân Nhiên không có lòng dạ quan tâm chuyện người khác, tức tốc quay lại xe và lái đi, chỉ nói lại một câu với Phong Tiêu Tranh, “Anh lo liệu cho họ trước đi, tôi phải tìm Thượng Vân Hi về.”
Kỷ Huân Nhiên không chần chừ, lái xe đến villa mà Viên Cảnh thường hay ở.

Bên ngoài có mấy chiếc xe dừng nối đuôi nhau, xem chừng bên trong không ít người, vệ sĩ đi tới đi lui khẩn trương.

Kỷ Huân Nhiên đánh giá tình hình, nếu Thượng Vân Hi và Huân Dao đều ở bên trong anh chạy ập vào thì thật liều lĩnh, khéo lại rước thêm họa lên người.

Viên Cảnh là một tên c ường bạo và dễ nổi điên, anh muốn vào bên trong, cứu thoát hai người họ ra phải tính kế chắc chắn.

Nhưng...!anh thật sự lo lắng cho an toàn của Thượng Vân Hi.

Tiếng súng nổ bên trong villa vang lên, một phát rồi lại một phát nữa khiến Kỷ Huân Nhiên không khỏi bàng hoàng.

Xem chừng ra Viên Cảnh đang gặp đúng đối thủ.

Vì chưa xác định được tình hình, Kỷ Huân Nhiên không dám manh động, anh lái xe vào một nơi hoang vắng, sau đó men theo cổng rào muốn tìm cách leo vào bên trong.


Tứ phía rào chắn kiên cố, mất một lúc lâu nhưng Kỷ Huân Nhiên vẫn chưa tìm được lối vào.

Đúng lúc này bên ngoài lại có một chiếc xe chạy đến.

Kỷ Huân Nhiên rút khẩu súng lục đã chuẩn bị sẵn ra khống chế đối phương.

Sau khi xác định đó là tên Giám đốc Hội quán Lion, người dưới đắc lực của Viên Cảnh, thì Kỷ Huân Nhiên liền lên tiếng uy hiếp.

“Lái xe vào trong đi.”
“Phó chủ tịch Kỷ! Tôi đã quá hiểu anh, anh thực sự dám nổ súng hay sao?”
Kỷ Huân Nhiên nghiến răng, không chút nghĩ ngợi liền lên nòng bắn xuống bắp chân của tên Cường một phát, ánh mắt hung tợn hét lên.

“Muốn chết? Đừng chọc điên tôi.

Thượng Vân Hi đang ở bên trong?”
Cương run rẩy vì đau đớn, chưa kịp nói đã bị Kỷ Huân Nhiên khống chế, chĩa súng vào đầu.

“Lái xe vào trong đi.”
Cường đề máy, cho xe chạy vào bên trong.

Khi vừa vào đến Kỷ Huân Nhiên ra đòn đánh liên tiếp mấy cú khiến đối phương đau đớn bất tỉnh.

Sau đó âm thầm từ gara di chuyển lên phía trên.

“Hoàng Phủ Luật! Anh chính là Hoàng Phủ Luật?”.