“Đừng tự làm khó mình, không ăn no thì làm sao có sức chạy trốn.”
Thượng Vân Hi trừng mắt bắt bẻ lại: “Giữa biển tôi có thể chạy đi đâu được.”
Hoàng Phủ Luật kéo tay ép Vân Hi ngồi xuống ghế, còn bản thân thì ngồi xuống chỗ bên cạnh.
“Nếu anh không làm như vậy thì Viên Cảnh sẽ tìm cách bắt cóc em trước một bước.

Sau khi đến Macau chúng ta sẽ liên lạc với Kỷ Huân Nhiên của em.”
“Tại sao phải đến Macau?” Vân Hi nhíu mày hỏi.
“Đó là thế giới của anh.”
“Hoàng Phủ Luật! Anh có thể ngừng nói lời vớ vẩn đó với tôi được không? Tôi không muốn cứ tiếp tục dây dưa với anh nữa, tôi và Huân Nhiên đã là vợ chồng, hiện tại tôi còn có con với anh ấy nữa...!Bên ngoài có biết bao nhiêu người con gái tốt, sao cứ phải dây dưa với tôi làm gì? Tôi thật sự không thể hiểu.”
Hoàng Phủ Luật siết chặt chiếc nĩa bạc trong tay, gằn lên từng tiếng: “Chính anh cũng không hiểu.”
Anh cứ bị hình bóng của cô vây lấy, không lúc nào là không nhớ đến cô.

Vì cô, anh đã không ngừng làm ra nhiều hành động ngớ ngẩn không giống tính cách vốn có của mình.

Anh cũng biết cô đã là vợ của người đàn ông khác, họ còn có đứa con gắn kết...!Nhưng anh không tài nào khống chế được tình cảm của mình.
“Nếu không có đứa bé thì thật tốt...” Hoàng Phủ Luật lạnh lẽo nói.
Thượng Vân Hi lập tức sa sầm sắc mặt, run run nói: “Anh không được, không được làm hại đứa bé...”
“Vậy thì em ngoan ngoãn ăn uống tẩm bổ đi.

Đừng để đứa nhỏ trong bụng chịu thiệt.”
Vân Hi mím môi, cúi mặt nhìn món ăn trên bàn, sau đó thì động lòng dùng bữa.

Hoàng Phủ Luật cũng hòa hoãn trở lại.

Ăn xong còn có tâm tình cùng cô ra mui thuyền tắm nắng.
Vân Hi lo âu ở trong lòng nhưng vẫn biết lúc này không được chọc giận hắn.


Cô ngồi im lìm trên ghế, mấy chốc cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô gắng gượng vuốt bụng nhìn qua Hoàng Phủ Luật, khẽ thì thầm hỏi: “Tôi có điểm nào tốt mà anh lại thích tôi? Hoàng Phủ Luật! Lúc trước...!anh rõ ràng hận tôi như vậy.”
Hoàng Phủ Luật đưa tay véo mạnh vào một bên má của Vân Hi, sau đó bật cười: “Tôi cũng không biết.”
Buổi tối, Hoàng Phủ Luật lại trao đổi với đầu bếp tạo ra bữa ăn thịnh soạn.

Vân Hi không có lòng dạ nào thư giãn nên đi khắp du thuyền để xem có tìm được cái gì kết nối với mọi người bên ngoài hay không.

Cô di chuyển đến khoang dưới, nghe tiếng nói chuyện ồn ã thì tò mò tiến lại xem.

Hóa ra là đám thuộc hạ của Hoàng Phủ Luật ở dưới này chơi đánh bài và uống rượu.

Họ nghe được động tĩnh của cô ở bên ngoài nhưng vẫn mặc kệ phớt lờ.
Cô tiếp tục di chuyển hướng khác.
Lần này vừa vòng ra ngoài đã bị Hoàng Phủ Luật tóm lấy.
“Em muốn làm mèo hoang dọ thám à?”
“Ở đây có lắp camera hay sao?” Vân Hi buộc miệng hỏi.
“Dù sao em cũng không trốn thoát được.” Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt trả lời sau đó lại kéo cô về khoang chính để dùng bữa.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ ăn hết bữa tối.
Thượng Vân Hi lại bị Hoàng Phủ Luật ép ra ngoài ngắm cảnh đêm, cô không có hứng thú nên lập tức từ chối: “Mang thai khiến tôi cứ bị buồn ngủ, tôi muốn trở về phòng.”
“Được.

Vậy tôi ngắm một mình.”
Hoàng Phủ Luật uống rượu, vẫn ngồi lì trên sofa.

Quả nhiên muốn ngắm cảnh đêm một mình.

Vân Hi thấy hắn như vậy thì có chút không nỡ, khẽ lên tiếng nhắc nhở một câu: “Sương đêm lạnh lắm, anh vừa uống rượu vừa phơi ngoài trời rất dễ bệnh.”
“Còn tưởng em chỉ mong cho tôi chết.” Hoàng Phủ Luật ngẩng mặt lên nhìn Vân Hi bật cười thành tiếng.
Vân Hi liếc xéo anh ta một cái sau đó tỏ ra không muốn đôi co nữa mà quay trở vào trong.

Cô men theo hành lang về phòng.

Lúc vừa vào tới đã bị một khối đen tóm lấy bịt miệng lại.
Vân Hi giật điếng người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe đối phương nói nhỏ xuống bên tai: “Yên tâm! Tôi là cảnh sát.”
Vân Hi lúc này mới dần thả lỏng.

Đối phương cũng không siết chặt miệng cô nữa nhưng vẫn khống chế hai tay của cô sợ cô chưa tin tưởng mà phản kháng.

Anh ta tiếp tục làm rõ thân phận: “Tôi là tay trong của Thanh tra Hạ Thanh.

Lần này nhận được lệnh cứu cô ra ngoài.”
Vân Hi gật đầu.

Đối phương cũng buông lỏng cô ra.

Bấy giờ cả hai mới mặt đối mặt nhìn nhau.
Vân Hi nhận ra người này.

Hắn là một trong những thuộc hạ th ân cận của Hoàng Phủ Luật.

Cho dù khi ở Thượng Hải hay Đài Loan, Vân Hi đều thấy hắn theo sau nghe theo sự sai bảo của Hoàng Phủ Luật.

Lần này tham gia bắt cóc, hắn chính là lãnh đạo chủ chốt.
Một người như vậy, hóa ra lại là cảnh sát.
“Tôi là Quân, lần này sẽ lãnh nhiệm vụ giúp cô trốn thoát khỏi đây, nhưng mà...!Hoàng Phủ Luật và thuộc hạ của hắn thân thủ rất tốt, cho nên chúng ta phải hết sức cẩn trọng.”
Cứ nghĩ Thượng Vân Hi sẽ mừng rỡ nhận lời nhưng anh vừa dứt lời đã trông thấy vẻ thảng thốt từ trong ánh mắt cô, sau đó nghe cô nói lời từ chối: “Không.

Tôi không thể để anh mạo hiểm.

Hoàng Phủ Luật đối với tôi không bạc.

Nhưng nếu biết anh đưa tôi trốn thoát nhất định sẽ giết chết anh.

Tôi không thể vì tự do của mình mà đẩy anh vào chỗ nguy hiểm.”
Quân bàng hoàng, vẫn rất tập trung nói lời thuyết phục Thượng Vân Hi: “Cô thật lương thiện...!Yên tâm đi, sẽ có đồng nghiệp tham gia công tác ứng cứu.

Tôi cũng còn người thân, sẽ không để mình chịu thương tổn nào.

Đây là nhiệm vụ của tôi.

Chúng tôi làm cảnh sát, chính là chấp hành nhiệm vụ.

Cô phải phối hợp mới giữ được an toàn cho cả hai.”
Thượng Vân Hi run run, không ngừng lắc đầu: “Nhưng mà...!tôi thật sợ.

Anh biết là Hoàng Phủ Luật sẽ không gây hại đến tôi đâu.”
“Nhưng Macau mà hắn muốn đến sẽ rất hỗn độn, băng nhóm đối nghịch của Hoàng Phủ Luật khắp nơi.

Sau lưng còn có cảnh sát tìm tới, Hoàng Phủ Luật sợ là không bảo toàn được cho cô.

Đến Macau, chúng tôi bị giới hạn công tác sẽ càng khó khăn trong việc cứu giúp cô.

Còn nữa, có chuyện này từ lâu đã muốn tìm cơ hội nói với cô.


Tôi từng theo dõi vụ án của mẹ cô.

Năm đó tôi chỉ là cảnh sát tuần tra, ngày đó mẹ cô bị sát hại bởi một kẻ bị chứng rối loạn tinh thần...!hắn ta không phải ai khác chính là anh trai ruột của Tần Thụy.

Cô tiếp xúc người này, nên giữ khoảng cách.

Lần đó rất tiếc, đã không giúp gì được cho cô.”
Thượng Vân Hi hoàn toàn chết lặng.

Cô mấp máy môi, còn chưa kịp hỏi đến câu kế tiếp đã thấy Quân nhét vào tay cô một mảnh giấy sau đó thì mở cửa nhanh nhẹn men theo hành lang đi ra ngoài.
Vân Hi đóng cửa lại, không ngừng sợ hãi...!cô lùi về chiếc giường sau đó nằm ngã xuống.
Thật ra từ sau đêm Úy Nhi chết, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Hôm đó lần đầu đến Hong Kong cùng mẹ, trong con hẻm nhỏ...!cảnh tượng thật đáng sợ ấy diễn ra trước mắt cô.

Cô biết nếu không vì bị mất trí nhớ, cô cả đời cũng không thể quên đi được.
Không ngờ được tên cướp man rợ ấy lại chính là anh trai của Tần Thụy.
Tần Thụy từng nói với cô ở trại mồ côi Hướng Dương, anh ấy bị tai nạn mất kí ức.

Anh trai thì qua đời...!Tần Thụy lại quen thuộc với bóng dáng của cô, nói như vậy, quá khứ không biết chừng...!Cô thật rối bời, cũng không nghĩ được thêm nữa.

Cô nhìn mảnh giấy nhỏ mà Quân vừa đưa, xác định đó là lối đi tránh camera.

Trong lòng bất giác mâu thuẫn.

Quân thật sự đã quá liều lĩnh đi nước cờ này.
***.