Trần Tử Huyên đi tới một gian phòng ngủ rộng rãi, cô nhìn một vòng xung quanh bố cục xa lạ và trang hoàng này, biểu cảm chăm chú, không khỏi thở ra một hơi dài.

Ngày đó ở bệnh viện, ông cụ Nguyễn nói một câu: “Sinh đứa bé ra” làm tất cả mọi người bị khiếp sợ.

Cô bị ép ở lại nghỉ ngơi trong bệnh viện ba ngày, sau khi xuất viện vào sáng ngày hôm nay đã được đưa tới nhà họ Nguyễn.

Tay phải của cô vô thức xoa lên phần bụng bằng phẳng của mình, mặc dù đã qua ba ngày, nhưng suy nghĩ vẫn vô cùng hỗn loạn như cũ.

Vào buổi tối ở câu lạc bộ đó, về nhà nhìn thấy Triệu Dịch Kiệt ở cùng một chỗ với con hồ ly tinh lêu lổng Trương Thiến Thiến kia, lúc ấy cô vô cùng tức giận và bực dọc, sau đó quên cả việc tránh thai...!
Mang thai, vậy mà lại mang thai đứa bé của nhà họ Nguyễn.

Cô cảm giác tất cả mọi chuyện đều không chân thực, rất hư ảo...!
Đột nhiên có người tiến đến ngoài cửa phòng, một bác gái tuổi đã cao, trên mặt nở nụ cười ôn hòa bước lên: “Cô chủ, xin chào, tôi tên là Phương Vân, sau này tôi sẽ phụ trách sắp xếp việc ăn uống của cô, cần gì cứ nói với tôi.”

Trần Tử Huyên nhìn bác Phương trước mặt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Cô không quen việc người nhà họ Nguyễn gọi mình là cô chủ.

Bác Phương nhìn ra cô đang thận trọng, cười thân thiết: “Cô chủ, ông cụ đã dặn dò, nhà họ Nguyễn đang bắt đầu bận bịu tổ chức hôn lễ của cô và cậu chủ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt mọi chi tiết nhỏ của hôn lễ, khoảng thời gian này cô chỉ cần dưỡng thai cho thật tốt là được rồi…”
Trần Tử Huyên nghe thấy bà nói như vậy, tay hơi thu lại tâm tình.

“Cô chủ, cô nghỉ ngơi trước đi, ngoài cửa có người giúp việc nữ trông coi, có gì cần có thể ấn chuông điện ở đầu giường.”
Trần Tử Huyên gật đầu với bà, bác Phương rất tự giác đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại cho cô.

Sau khi bác Phương đi rồi, bên trong căn phòng ngủ rộng rãi này chỉ còn lại một mình Trần Tử Huyên.

Cô quay đầu lại, ánh mắt không tự giác nhìn về hai cuốn vở màu đỏ trên đầu giường, Trần Tử Huyên đứng dậy đi tới đi, tay phải cầm lấy một bản giấy chứng nhận kết hôn trong đó, vẻ mặt rầu rĩ và phức tạp.

“...Vậy mà thật sự nhận giấy chứng nhận với anh ấy rồi.”
Cô cúi đầu lẩm bẩm, chính cô còn cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Mở giấy chứng nhận kết hôn này ra, biểu cảm của hai người trong tấm ảnh đều có chút cứng ngắc, lúc ở cục dân chính, nàng thật sự rất căng thẳng.

Sáng nay sau khi xuất viện, trước khi lái xe đưa cô đến cục dân chính, ông cụ Nguyễn đã cưỡng ép để Triệu Dịch Kiệt và cô xử lý ly hôn, mà ngay lập tức, cô vừa mới ly hôn xong xuôi, quay đầu đã đi đăng ký chụp ảnh với Nguyễn Chi Vũ.

Trần Tử Huyên bất đắc dĩ cười, cô không có cách nào hình dung tâm tình của mình.

Nguyễn Ngọc Hoàn khăng khăng không đồng ý cho cô ly hôn với Triệu Dịch Kiệt, nhưng lần này ông cụ Nguyễn đã lên tiếng, không ai dám phản đối.


Về chuyện kết hôn, Trần Tử Huyên cảm thấy mình hoàn toàn không có quyền lên tiếng, từ đầu cô đã cho rằng ông cụ kia chỉ muốn để cô sinh đứa bé ra, không ngờ rằng lại để cô kết hôn với Nguyễn Chi Vũ.

“Mình đây có được tính là mẹ quý nhờ con không nhỉ?” Cô tự giễu cười một tiếng.

Thực ra nàng hoàn toàn không muốn gả vào nhà họ Nguyễn.

Lúc được đưa đến cục dân chính, đừng nói đến phản kháng, bị cảnh tượng đó dọa cho choáng váng, sau lưng còn có mấy tên vệ sĩ trông coi, dưới tình huống đó, cô chỉ có thể nghe theo.

Điều khiến cô không hiểu được chính là Nguyễn Chi Vũ không hề chống đối lời của ông cụ Nguyễn, dưới cái nhìn của cô, người đàn ông kia không giống kiểu người hiếu thuận, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt.

Tâm tình Trần Tử Huyên phiền muộn lo lắng, ông cụ Nguyễn trông có vẻ rất nghiêm khắc, cũng không thể đắc tội với Nguyễn Chi Vũ được.

Cô vượt qua hơn nửa ngày ở nhà họ Nguyễn với một tinh thần căng thẳng, người giúp việc nữ đều tiếp đãi cô rất lễ độ, bác Phương chuẩn bị ăn uống cho cô, nói một số điều khi mang thai cần chú ý.

Sau khi một mình cô ăn hết bữa tối, cô được đưa về phòng ngủ, dặn dò nghỉ ngơi sớm một chút.


Lúc buổi tối, Trần Tử Huyên thật sự rất mệt mỏi, nhưng nhìn chiếc giường lớn dành cho hai người ở trước mặt, biểu cảm của cô rất ngượng ngùng.

Mặc dù người giúp việc nữ đã thay mới ga giường nhưng cái này vẫn là giường của Nguyễn Chi Vũ,
Nằm trên cái giường này luôn cảm thấy rất khó chịu.

Trần Tử Huyên một mực chịu đựng đến rạng sáng 12 giờ, mí mắt thật sự không chịu nổi, nhìn về phía cửa của phòng nghỉ bên kia.

Nghĩ đến khả năng là Nguyễn Chi Vũ tăng ca không về nhà.

Cô an ủi mình một chút rồi bò lên trên cái giường xốp lớn này.

Ngủ trước một chút, chờ anh trở về rồi, nhất định cô phải nói rõ với anh về vấn đề đi ngủ này..