Vừa bước vào phòng khách Hạ gia, Hạ Dĩ Kỳ liền xông tới kéo Tuyết Lạc lại hỏi hết cái này đến cái kia. Mà đề tài hỏi han thì hoàn toàn chỉ xoay quanh Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc thật sự không ngờ, ở trong mắt ba thiên kim tiểu thư của Hạ gia, Phong Hàng Lãng lại được yêu thích, được sùng bái như vậy.
“Mặc kệ Phong Hàng Lãng thích kiểu phụ nữ gì, anh ta cũng sẽ không vừa mắt Hạ Dĩ Kỳ chị đâu! Chị có quỳ xuống liếm chân anh ta, anh ta cũng chẳng thèm nhìn chị nổi vài lần.” Hạ Dĩ Thư lại gãi đúng chỗ ngứa mà đả kích.
“Hạ Dĩ Thư! Con nhóc con không biết xấu hổ này! Mau cút đi xa một chút cho tao! Nếu không tạo đánh mày răng rụng đầy đất.” Hạ Dĩ Kỳ giận dữ nắm chặt tay.
Nhân lúc Hạ Dĩ Kỳ mải đuổi theo em gái Hà Dĩ Thư, Tuyết Lạc hít một hơi sâu đầy bất lực rồi bỏ lên tầng tìm Hạ Dĩ Cầm.
Hạ Dĩ Cầm đang nửa nằm nửa ngồi bên cửa sổ tầng hai, dáng người yểu điệu xinh đẹp. Cô chính là một trong những thiên kim tiểu thư xuất sắc hiếm có của Thân Thành này.
Nhưng mà, vẻ mặt cô lại vô cùng mất mát, toàn thân chẳng có lấy chút vui vẻ nào.
“Chị Dĩ Cầm, đây là thẻ ngân hàng của chị. Em trả cho chị này." Tuyết Lạc đặt thẻ bên cạnh Hạ Dĩ Cầm. “Một trăm nghìn quyên góp kia, Lập Hân đã thay em tặng cho viện trưởng Trì rồi.”
Chẳng biết tại sao, tiền của Hàng Lãng đưa nhưng Tuyết Lạc lại nói thành là của Lập Hân. Có lẽ như vậy, người ngoài lại dễ tin hơn.
Hạ Dĩ Cầm không nhìn đến tấm thẻ kia, đau buồn thở dài một tiếng. “Tuyết Lạc, em nói xem, có phải Phong Nhị thiếu gia rất ghét chị không?”
Tuyết Lạc ngẩn ra, lý do khiến Dĩ Cầm chán nản như vậy là vì hôm qua bị Hàng Lãng đuổi về?
“Không, không đâu.” Tuyết Lạc chẳng biết nên an ủi Dĩ Cầm như thế nào. “Có lẽ... có lẽ là bởi anh trai Phong Lập Hân của hắn bị thương, nên mới như vậy... mới lạnh lùng như vậy thôi.”
“Có thật không?” Nghe được lời này của Tuyết Lạc, tinh thần Hạ Dĩ Cầm lập tức phấn chấn lên. Nhưng sau đó lại cau mày cảm thán. “Nhưng chị lại nhận ra, anh ấy đối với em không tệ. Lại có thể hạ mình tới Hạ gia đón em về.”
“Cái gì mà hạ mình chứ, còn không phải là do anh trai hắn bắt hắn đi sao? Chị biết không, tình cảm giữa anh em bọn họ rất tốt. Anh trai hắn yêu thương hắn vô cùng, thậm chí còn vì hắn mà suýt mất mạng... Cho nên Hàng Lãng rất nghe lời anh cả của hắn.” Tuyết Lạc giải thích.
Hạ Dĩ Cầm im lặng gật đầu, lẳng lặng nhìn gương mặt đơn thuần xinh đẹp của Tuyết Lạc, nhẹ nhàng hỏi dò. “Tuyết Lạc, em nói thật với chị, Có phải em cũng thích Hàng Lãng không?”
Một câu hỏi khiến Tuyết Lạc quả thật nghẹn lời. Sao cô có thể thích cái tên Phong Hàng Lãng không bao giờ để người khác vào mắt đó chứ?
“Chị Dĩ Cầm, chị hỏi như vậy, em hoàn toàn có quyền nổi giận đấy! Em là chị dâu của Hàng Lãng, chị nói vậy, khác nào bảo em không chung thủy? Hơn nữa như vậy là làm nhục đến Phong Lập Hân. Mặc dù Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy hết dung nhan, nhưng anh ấy là chồng hợp pháp của em! Em tôn trọng anh ấy, và sẽ bảo vệ anh ấy.”
Lúc nói những lời này, trong lòng Tuyết Lạc thực sự rất khó chịu. Không chỉ vì bản thân mà còn vì Phong Lập Hân đang tàn phế.
“Tuyết Lạc, thật xin lỗi! Chị không nên hỏi như vậy. Xin lỗi mà, đừng tức giận được không? Chị Dĩ Cầm xin lỗi em. Thật xin lỗi, Tuyết Lạc." Thấy hai mắt Tuyết Lạc ướt đẫm, Hạ Dĩ Cầm vội vàng tạ lỗi.
Sau này bọn họ còn muốn trở thành chị em dâu của Tuyết Lạc. Mà Hàng Lãng lại quan tâm tới anh trai Phong Lập Hân như vậy, cho nên mình nhất định phải tạo quan hệ tốt với Tuyết Lạc trước đã.
“Không sao. Em cũng biết chị không có ý xấu gì cả.” Tuyết Lạc cố gắng bình tĩnh lại.
Mà ở phòng khách Hạ gia, Ôn Mỹ Quyên đang trách móc cách hành xử của Hạ Dĩ Kỳ.
Cầm, Kỳ, Thư, Ôn Mỹ Quyên đã sinh cho Hạ Chánh Dương ba người con gái, nếu như người con thứ tư “Hạ Dĩ Họa" sống lại, nói không chừng cũng sẽ là một tiểu thư khuê các. Mà thân thể và tuổi tác của Ôn Mỹ Quyên không cho phép bà sinh con nữa, dù bà biết Hạ Chánh Dương thật sự muốn có con trai. Tuy những năm gần đây, mong muốn này của lão không còn quá mãnh liệt, nhưng Ôn Mỹ Quyên vẫn mơ hồ nhận ra chồng mình có tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu.
Cho nên, Ôn Mỹ Quyên đem tất cả hy vọng gửi gắm vào người con gái cả Hạ Dĩ Cầm, hy vọng cô có thể gả cho một người chồng tốt, từ đó làm rạng danh Hạ gia. Cũng để cho Hạ Chánh Dương nể mặt Ôn Mỹ Quyên vì đã sinh ra cô con gái giỏi giang.
“Hạ Dĩ Kỳ, lời khó nghe này, mẹ nói thẳng: cậu Phong Hàng Lãng đó là chị cả của con nhìn trúng trước. Cho nên con phải để chị con đến với cậu ấy, mẹ không cho phép con tranh giành với chị, nghe chưa?”
“Mẹ! Mẹ thiên vị quá đáng! Mẹ dựa vào cái gì mà muốn kiểm soát việc con thích ai, gả cho ai? Hạ Dĩ Cầm chị ta có thể thích đàn ông, sao con không được thích?”