Trương Tú Anh về tới biệt thự đã là năm giờ chiều.

Cô về phòng thay quần áo sau đó qua thư phòng gặp Lăng Quốc Thiên.
Cửa không khóa, cô lặng lẽ bước vào, Lăng Quốc Thiên đang ngồi quay lưng về phía cửa, anh nhìn ra ngoài trời, ánh hoàng hôn chiếu vào mái tóc anh thành những sợi ánh lên như dát vàng, bóng lưng rộng lớn của anh chìm trong khoảng tối phía sau, anh mặc chiếc áo phông trắng, quần ka ki đơn giản.
Trương Tú Anh nhíu mày, bóng lưng này...!cô liên tưởng tới bóng lưng Thịnh Thiên Vĩ.
Trương Tú Anh lắc đầu xua đi dòng liên tưởng vừa xẹt qua trong đầu.

Nếu không bị liệt chắc dáng người và chiều cao của Thịnh Thiên Vĩ và Lăng Quốc Thiên cũng tương tự nhau, thế nên cô thấy giống cũng đúng.
Cô nhẹ nhàng tiến tới sau lưng anh, cất tiếng, giọng nói cô có phần nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Tôi về rồi, trời bắt đầu lạnh, anh đi vào thôi.”
“Hôm nay đi làm thế nào? - Lăng Quốc Thiên quay xe lăn lại đối diện với Trương Tú Anh, ân cần hỏi cô.

“Cũng tốt.

Sắp tới chắc sẽ bận hơn nhiều.”
“Sao cô nói chỉ làm bốn, năm giờ một ngày?”.


Lăng Quốc Thiên hỏi cô.

“Tôi cũng tưởng vậy, nhưng hôm nay tôi vừa bảo vệ việc chọn hạng mục đầu tư tiếp theo của US, nếu thành công thì tôi sẽ trở thành chủ nhiệm của hạng mục, công việc chắc sẽ nhiều lên.

À mà BIS là tên của US ở Ninh Thành, anh biết sao không nói với tôi?” Trương Tú Anh hỏi Lăng Quốc Thiên, cô biết chắc chắn anh biết điều này.

“Cô không hỏi thì tôi không nói.

Có vấn đề gì với US sao?”
“KHông, không có gì.

Chỉ là có chút bất ngờ Cộc! Cộc! Từ quản gia gõ cửa.

“Cậu chủ, mợ chủ.

Trưởng lão gia và Trương Tiểu thư đã tới, tôi mời họ ngồi chờ hai người ở phòng khách rồi ạ”.

“Cám ơn chú, chúng tôi ra ngay” - Trương Tú Anh vừa trao đổi bằng ánh mắt với Lăng Quốc Thiên, vừa đẩy xe cho anh đi ra.


Trương Vân Sơn và Trương Tú Linh thấy Trương Tú Anh đẩy Lăng Quốc Thiên đi ra thì vội vàng đứng dậy.

Trương Vân Sơn tươi cười nhìn họ.

“Chị, anh rể” - Trương Tú Linh cười vồn vã.

“Ba, ba tới có việc gì sao?” - Trương Tú Anh không để ý tới Trương Tú Linh, cô nhìn Trường Vân Sơn hỏi thẳng vào vấn đề.

Nếu không có lý do
gì, chắc chắn ông ta chả tới đây làm gì.

Trong lòng Lăng Quốc Thiên rõ mười mươi mục đích của hai người họ.

Để xem họ có thể diễn những trò gì.

“Không có việc gì thì ba không thể tới thăm Con gái ba sao? Mẹ con còn đặc biệt làm món ăn Con thích bắt ba mang tới cho con bồi bổ đây” - Trương Vân Sơn chỉ vào mấy hộp đồ ăn để ngay ngắn trên bàn cười cười với hai người họ.

“Con xem, hai vợ chồng con cũng lấy nhau một thời gian rồi, đây toàn là những món tẩm bổ tốt cho sức khỏe còn sớm sinh cho tăng gia và Trương gia một đứa cháu kháu khỉnh nữa chứ?” Ông ta tỏ vẻ thân thiết.

“Có việc gì thì ba cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo, sự quan tâm bất thường này con gánh không nổi.” - Trương Tú Anh lạnh lùng.

“Chị, là ba mẹ có ý tốt muốn quan tâm tới chị, gia đình ta vẫn luôn yêu thương chị, chị vẫn là người của Trương gia, chúng ta vẫn luôn là một gia đình.” Trương Tú Linh nãy giờ vẫn ngồi yên, không nhịn nổi đình lên tiếng.