Chiếc xe sang trọng giới hạn duy nhất trên thế giới đậu ngoài sảnh bắt đầu là tâm điểm của quan khách ở đây.

Bước xuống là đôi trai thanh gái tú, đẹp đôi vô cùng đang tiến vào thảm đỏ.

Ánh đèn flash của máy ảnh liên tục chớp tắt làm cho Hạ Nhược Hy rất khó chịu nhưng nhớ đến lời dạy dỗ của Phương Diên, cố tỏ ra tự nhiên, khoác tay Mặc Đình Phong càng chặt hơn, hồi hợp e dè với ánh mắt của mọi người hướng về mình.

Bước vào bên trong vẫn là tâm điểm của sự chú ý.

Mặc Đình Phong chưa bao giờ xuất hiện trước giới truyền thông nên chẳng ai biết về anh, tuy nhiên vẻ ngoài lịch lãm đã chiếm trọn ưu thế hút biết bao máy ảnh cùng ánh mắt say đắm của phụ nữ, điều này làm Hạ Nhược Hy cực kỳ không vui.

Không khó để nhận ra Mặc Đình Phong đã đến buổi tiệc, Chu Hùng dắt tay vị phu nhân xinh đẹp của mình xuống tiếp anh.

"Quả nhiên là con trai của Mặc Thiên, đi đâu cũng thu hút người khác hệt như ông ấy!"
Tiếng nói già dặn khiến hai người quay lại nhìn, gật đầu chào hỏi hai vị trưởng bối.

Vì Mặc Đình Phong không nói chuyện được nên Phương Diên có dặn dò, đều là cô mở lời xã giao với người khác.

Nụ cười khẽ nở trên môi, Hạ Nhược Hy nhìn hai vị này ăn mặc sang trọng, chắc là chủ bữa tiệc này rồi, liền tiếp lời:

"Chú Chu quá khen! Theo con thấy chú cũng rất phong độ nha, lại cưới được người vợ xinh đẹp như Chu phu nhân, chắc bà ấy bên bác rất hạnh phúc!"
Chu Hùng nghe cô khen ngợi mình, quả nhiên cao hứng cười ra tiếng.

"Đứa trẻ này thật biết ăn nói đó, Đình Phong, cháu rất khéo chọn vợ.

Hai đứa rất xứng đôi!"
Mặc Đình Phong khẽ gần đầu, theo phép lịch sự cong môi với ông, cảm nhận bàn tay cô nắm tay mình hơi chặt, vẻ mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.

Mà phu nhân của Chu Hùng - Hoạ Điềm đứng đờ người nãy giờ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Hạ Nhược Hy với vẻ thất kinh.

Cô cảm nhận được ánh mắt của bà ấy nhìn mình kỳ lạ, mỉm cười hỏi bà:
"Chu phu nhân, bác không khoẻ trong người sao?"
Nghe cô nói, Chu Hùng mới chú ý đến vợ mình, lo lắng hỏi bà:
"Em sao vậy? Không khoẻ chỗ nào à?"
Tô Điềm liền lắc đầu, đáp lời:
"Không sao, em hơi nhức đầu chút thôi, chắc là già rồi, ở chỗ đông người nên như thế.

Anh đừng để ý!"
Chu Hùng tuy nghe bà giải thích thế nhưng vẫn lo lắng cho vợ mình, lại nghe bà bảo không sao c, mới bỏ qua vấn đề này.

Bà nhìn Hạ Nhược Hy, hỏi cô:
"Cô bé, con tên là gì thế?"
"Con tên là Hạ Nhược Hy ạ!"
Hạ Nhược Hy? Nghi vấn trong lòng bà đã trở nên chắc chắn, đáy lòng nhem nhói lo sợ.

Tiếp đó, Chu Hùng đưa bà lên sân khấu, muốn giới thiệu hai vợ chồng Mặc Đình Phong trước công chúng.

Chu Hùng rất cao hứng hỏi bà:
"Em thấy hai đứa trẻ Mặc gia này thế nào?"
Trong lòng Hoạ Điềm vẫn không an ổn, nghe ông nói cơ hồ năm giây sau mới có thể thích ứng, đáp lời:
"Rất xứng đôi! Nhưng mà thằng bé kia không nói lời nào với chúng ta, có vẻ quá lạnh lùng nhỉ?"
Chu Hùng giải thích cho bà hiểu rằng Mặc Đình Phong không thể nói chuyện được, tính tình lại trầm ổn nên thông cảm cho anh, bà mới hiểu ra.


Hạ Nhược Hy gả cho một người chồng không nói chuyện được, chẳng biết cô sống có tốt trong Mặc gia không nữa.

"Kính thưa các quan khách gần xa đang có mặt tại tại buổi tiệc sinh nhật của phu nhân tôi ngày hôm nay.

Trước khi diễn ra buổi lễ, tôi xin trân trọng giới thiệu với mọi người hai nhân vật đặc biệt nhất buổi tiệc ngày hôm nay, Mặc Đình Phong - cậu cả của Mặc gia cùng phu nhân của cậu ấy!"
Mặc Đình Phong và Hạ Nhược Hy khoác tay nhau cùng đi lên khán đài.

Mọi người kinh ngạc bàn tán xôn xao.

Trước giờ đều nghe rằng cậu cả Mặc gia xấu xí ma chê quỷ hờn, vậy mà bây giờ công bố ra, bọn họ đều muốn đánh tập thể tên tung tin kia.

Người đàn ông trên khán đài quá mức đẹp trai, phong thái ngời ngời như này, lại đến bây giờ mới hiện diện, thế mà đã có một cô vợ xinh đẹp bên cạnh, các tiểu thư danh giá đều tiếc nuối vô cùng.

Hạ Lưu Ly vì cầu cưa với một người đàn ông lớn tuổi, được ông ta đưa vào đây cùng dự tiệc.

Chứng kiến đứa em gái bần hèn ngày nào bây giờ đang đứng cùng người đàn ông đẹp trai thành đạt nhất đất nước, mặc trên người là một chiếc váy sang trọng, giới hạn duy nhất chỉ có một cái vừa công bố hôm qua.

Cô ta căm tức, tay nắm thành nắm đấm ghen ghét với Hạ Nhược Hy.

Biết chuyện lấy được người chồng hoàn mỹ như Mặc Đình Phong, ngay lúc đầu cô ta sẽ tình nguyện chấp thuận yêu cầu của Hà Vân Phi gả vào nhà hào môn rồi, suy đi tính lại cũng chỉ do cái thói tham lam của cô ta.

Không được, cô ta sẽ không để cô dễ dàng sống hạnh phúc như vậy.


Đợi đến khi buổi tiệc bắt đầu, theo dõi nhất cử nhất động của anh và cô.

Thấy Mặc Đình Phong ra ngoài nghe điện thoại bỏ Hạ Nhược Hy một mình, cô ta cong môi, thay đổi sắc mặt nhanh chóng, giọng ngọt ngào nói với tên đàn ông béo ú đang đi với mình bên cạnh.

"Anh yêu, em phát hiện thấy một người bạn đã lâu nên qua đó chào hỏi cô ấy một tiếng nhé! Một lát sẽ quay trở lại với anh!"
Nói xong không quên kiễng chân hôn lên má ông ta một cái nịnh nọt, người đàn ông này rất cao hứng để cô ta đi.

Hạ Lưu Ly nhắm ngay hướng Hạ Nhược Hy đứng mà bước tới, nói vọng:
"Chà chà, trở thành mợ cả của Mặc gia liền từ chim sẻ biến thành phượng hoàng nhỉ?"
Hạ Nhược Hy đang tiếp mấy vị phu nhân trong buổi tiệc, nói cười vui vẻ, tự dưng có tiếng nói chăm chọc phát ra từ phía sau, quay người lại thì thấy Hạ Lưu Ly trong bộ dạng hết sức phản cảm, chiếc váy của cô ta dường như mặc để khoe cơ thể, xuyên thấu thấy hết các thứ.

Linh cảm người chị này sẽ gây ra cho cô phiền phức, cất lời hỏi:
"Sao chị lại ở nơi này?"
"Sao ư? Cô ở đây được sao tôi không ở đây được? Em gái à, có cần ra vẻ cao sang như vậy không, em sợ rằng sẽ có ai biết thân phận thật sự của em là một con nhỏ nghèo hèn, bị gán nợ nên mới gả vào Mặc gia có đúng không?"
Mấy vị phu nhân nghe được lời cô ta nói mà hoang mang, nhìn nhau nghi ngờ.

Gì chứ? Mợ cả Mặc gia có thể tùy tiện gán nợ là được làm được, có quá là vô lý không?.