-Tổng giám đốc Mộ, qua rồi, có thể đi được rồi!
Đúng lúc anh nhìn Tô Vũ Đồng, Tiểu Vương vội vã mở cửa xe trèo lên.

Suy nghĩ của Mộ Diệc Thần của cắt đứt, định thần lại, nói thẳng một câu:
-Đến phòng khám của Cung Thiếu Dương!
Đi đến bệnh viện khác chỉ làm mất thời gian, Cung Thiếu Dương hiểu rõ tình hình của cô, chỉ có anh ấy có thể giảm thiểu sự đau đớn của cô nhanh nhất.

-Vâng!
Tiểu Vương lập tức khởi động chiếc xe Rolls-Royce Phantom, chiếc xe chạy như bay ra bên ngoài.

Cách phòng khám của Cung Thiếu Dương còn có mấy trăm mét nữa, Tô Vũ Đồng lại phát sốt, hơi thở yếu ớt mặt mày đỏ ửng không bình thường, trong lòng Mộ Diệc Thần không biết tại sao bắt đầu trở nên hoang mang, giục Tiểu Vương lần nữa.

Đến bên ngoài phòng khám, Mộ Diệc Thần không đợi Tiểu Vương mở cửa xe, lập tức bế Tô Vũ Đồng xông vào.

Cung Thiếu Dương biết Mộ Diệc Thần sẽ đưa Tô Vũ Đồng đến, nhưng thời điểm thấy anh bế Tô Vũ Đồng xông vào, vẫn có chút kinh ngạc.

Vì anh thấy từ trên mặt Mộ Diệc Thần một loại cảm xúc gọi là lo lắng.

-Ngây ra đó làm gì, còn không mau xem thử cho cô ấy!
Mộ Diệc Thần bế Tô Vũ Đồng đến trước mặt Cung Thiếu Dương, ngữ điệu có chút sốt sắng.

Cung Thiếu Dương nghe thấy lời này của anh liền định thần lại:
-Cậu để cô ấy lên giường, tôi đo nhiệt độ cho cô ấy trước đã.

Nói rồi, liền mang nhiệt kế đến.


Mộ Diệc Thần đặt Tô Vũ Đồng xuống xong, quay người lấy nhiệt kế từ trong tay Cung Thiếu Dương, nhẹ nhàng cởi cúc áo trên chiếc sơ mi của Tô Vũ Đồng nhấc tay cô lên đưa nhiệt kế vào.

Cung Thiếu Dương thấy hành động của Mộ Diệc Thần, cười trêu chọc một câu:
-Ê, tôi là bác sĩ, cậu nhất thiết phải vậy không!
Anh vẫn chưa từng thấy bộ dạng cẩn thận dè dặt như vậy của Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần quay người thờ ơ nhìn anh một cái, không nặng không nhẹ nói một câu:
-Cậu là đàn ông!
Cung Thiếu Dương cười càng thâm sâu:
-Quá đáng rồi nhé! Chẳng nhẽ cậu là phụ nữ à?
Anh có ý riêng thì có ý riêng, chữa bệnh cứu người, ở đâu bác sĩ phân nam nữ.

Theo logic của anh, sinh con gặp bác sĩ nam, thì có phải sẽ không sinh nữa không!
Mộ Diệc Thần không thèm để ý đến Cung Thiếu Dương nữa, quay người nhìn Tô Vũ Đồng.

Năm phút sau.

Cung Thiếu Dương bảo Mộ Diệc Thần lấy nhiệt kế ra, anh nhìn một chút, Tô Vũ Đồng vậy mà lại sốt đến 41 độ.

Không dám để lỡ, anh lập tức tiêm cho cô, còn đưa cho Mộ Diệc Thân hai túi đá, để anh đặt dưới nách của Tô Vũ Đồng.

Mộ Diệc Thần nhận lấy túi đá, nhìn thẳng vào Cung Thiếu Dương nói:
-Ra ngoài!
Bây giờ là mùa hè, lúc nãy khi anh đo nhiệt độ cho Tô Vũ Đồng phát hiện ra cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên trong chỉ có một chiếc áo ngực cùng màu, bây giờ phải đặt túi đá ở hai bên, tất phải cởi bỏ áo ra.

Biết ý của Mộ Diệc Thần, Cung Thiếu Dương nhún vai, quay người ra khỏi phòng bệnh, để anh tự do mà làm.

Cung Thiếu Dương vừa đi, Mộ Diệc Thần liền bắt đầu hành động, khi anh cởi bỏ hết áo sơ mi của Tô Vũ Đồng, lại nhíu mày.

Trên làn da như tuyết của cô lại có mấy vết sẹo bị thương cũ, xem ra có bị đánh cũng có cả bị vật nhọn làm bị thương.

Vết thương nhỏ bình thường tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết như vậy, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện đáng sợ gì!
Lẽ nào cô vừa vùng vẫy trong giấc mơ, chính là vì thứ này sao?
Cô vừa nói các người đừng qua đây.

Các người?
Rốt cuộc có bao nhiêu người bắt nạt cô!
Anh mắt của Mộ Diệc Thần phút chốc tối sầm lại, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ muốn băm vằm những kẻ đã làm cô bị thương thành trăm mảnh.

-Anh!.

Đúng lúc này, Tô Vũ Đồng lại lẩm bẩm gọi một tiếng, khó chịu cuộn tròn người lại, ôm chặt lấy chính mình, cơ thể dịch đến mép giường, thứ bất an đó, giống như đứa bé đang đi tìm mẹ vậy.

Mộ Diệc Thần không để ý đến thứ khác, lập tức bế cô đặt vào giữa giường, sau đó để hai túi đá dưới nách cô, giúp cô đóng lại cúc áo, vừa đóng được hai nút thì Tô Vũ Đồng nắm chặt lấy tay anh kéo, cả người anh lại gần cô.

Sợ rơi xuống giường kéo theo chiếc kim trên tay, Mộ Diệc Thần lập tức nằm nghiêng bên cạnh giường, ôm cô vào lòng.

Nằm trong lòng Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng lúc này mới không cử động lung tung nữa.


Lăn qua lăn lại cả đêm, Tô Vũ Đồng cuối cùng cũng hạ sốt, khi cô tỉnh lại, thì phát hiện mình lại nằm ngủ trong lòng Mộ Diệc Thần, trong phút chốc cô ngạc nhiên mở to mắt, nhanh chóng dịch sang bên cạnh, kêu thất thanh lên một tiếng:
-A!
Tiếng kinh ngạc này của cô, làm Mộ Diệc Thần giật mình tỉnh dậy, anh mở đôi mặt nâu vô cùng hào hoa, lạnh lùng lườm cô một cái, cực kỳ bất mãn nói:
-Im miệng!
Lẽ nào cô không biết vì chăm sóc cô, anh chỉ ngủ được có một lúc à!
Bây giờ thật là buồn ngủ chết mất.

Anh vừa lên tiếng, Tô Vũ Đồng lập tức ngậm miệng lại, nhìn bốn phía xung quanh, thận trọng hỏi một câu:
-Tổng giám đốc Mộ, sao chúng ta lại ở đây?
Cô chỉ nhớ bọn họ ngồi trong xe, bây giờ sao lại ở bệnh viện, mà sao anh lại ôm cô?
Mộ Diệc Thần vừa định mở miệng, đúng lúc này Cung Thiếu Dương khoác chiếc áo blouse trắng đi vào, cười rạng rỡ cướp lời:
-Cô Tô, tối qua cô sốt lên đến 41 độ, là Diệc Thần đích thân bế cô đến, còn tận tình chu đáo chăm sóc cô một đêm.

Mộ Diệc Thần:
Cung Thiếu Dương, cậu không nói, không ai bảo cậu câm đâu!
Tô Vũ Đồng lại mặt đầy kinh ngạc nhìn Mộ Diệc Thần.

Anh bế mình đến?
Còn tận tình chu đáo chăm sóc.

Sao lại tận tình chăm sóc?
Cô bị sốt, tiêm cái không phải là được rồi à, cần tận tình chăm sóc sao?
Nhìn biểu cảm của hai người bọn họ, Cung Thiếu Dương cười đi đến trước giường của Tô Vũ Đồng, đưa tay nhấc túi đá sớm đã tan hết bên cạnh lên, cố ý giơ đến trước mặt bọn họ, sau đó quay người lấy đi.

Loại túi đá hạ nhiệt dùng trong bệnh viện, Tô Vũ Đồng tất nhiên nhận ra, cũng biết dùng ở chỗ nào.

Lẽ nào Cung Thiếu Dương nói Mộ Diệc Thân tận tình chăm sóc, chính là chỉ cái này?
Anh cởi quần áo của mình ?
Nghĩ đến đây cô lập tức cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy cúc áo sơ mi lại không thẳng hàng, phút chốc đỏ ửng mặt.

Thử nghĩ đến cảnh tượng mình chỉ mặc chiếc áo ngực hiện lên trước mặt Mộ Diệc Thần, cô liền vô cùng ngượng ngùng.


Trời ạ, sao lại như thế?
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng cúi đầu mặt đỏ ửng, lập tức liếc nhìn quần áo của cô, lúc này mới phát hiện tối qua mình lại đóng nhầm cúc áo của cô.

-Hừ!
Anh có chút ngượng ngùng hừ một tiếng, đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại một chút áo sơ mi bị nhăn của mình.

Không khí phút chốc có chút gượng gạo.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Vũ Đồng để trong túi áo khoác vang lên tiếng thông báo, cô lập tức quay người xung quang tìm áo của mình.

Sau khi tìm thấy nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói với Mộ Diệc Thần:
-Tổng giám đốc Mộ, 9 giờ ở khu Hoa Đình Xuân có lễ cắt băng cần anh tham dự.

Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng điệu trong lời nói của cô, cũng nghiêm túc trở lại, đáp:
-Ừm!
Sau đó lấy điện thoại gọi cho Tiểu Vương:
-Bây giờ lập tức lái xe qua đây!
Tiểu Vương tối qua không dám đi, nghe được lời này từ ông chủ của mình, liền đáp:
-Tổng giám đốc Mộ, tôi đang ở ngoài phòng khám đợi đây.

Tình hình tối qua, anh nào dám tự tiện rời đi.

Mộ Diệc Thân cúp máy, nhìn Tô Vũ Đồng đang chỉnh lại cúc áo sau lưng anh, nói:
-Nếu không được, cô truyền nước thêm một ngày nữa đi.