Tô Thành Kiệt nhìn Tô Vũ Đồng, sắc mặt lập tức không ổn, ánh mắt trầm xuống giọng điệu nghiêm khắc tra hỏi: “Sao cô lại ở đây, đây là chỗ cô có thể đến sao!”
Từ năm năm trước sau khi Tô Vũ Đồng đẩy ông nội xuống tầng, ông đã không còn chút tình thân gì với cô nữa rồi.

Trong mắt ông, Tô Vũ Đồng là người đại diện cho chữ xấu xa.

Trông thấy Tô Thành Kiệt dùng giọng điệu như vậy đối xử với Tô Vũ Đồng, trong ánh mắt của bà Mộ lóe lên tia bất mãn, lườm ông một cái, bình tĩnh mở miệng: “Tổng giám đốc Tô, Vũ Đồng là khách của tôi, cô ấy ở đây có vấn đề gì không?”
Giọng điệu của bà tuy bình tĩnh, nhưng lại toát lên sự uy nghiêm mà không cần nổi nóng.

Tô Thành Kiệt nghe thấy lời nói của bà Mộ, lúc này mới nhận ra mình đang lấn át chủ nhà.

Đây là nơi nào, đây là nhà họ Mộ, nếu không có sự cho phép của bà Mộ Tô Vũ Đồng sẽ không vào được.

Bản thân lúc nãy quá vồn vã rồi, ông muốn dạy dỗ Tô Vũ Đồng thì cũng không thể làm điều đó ở nhà họ Mộ, điều này đúng là bản thân chưa suy nghĩ thấu đáo, quên mất thân phận của mình.

Nghĩ đến đó ông liền nói với bà Mộ: “Xin lỗi bà Mộ, là tôi thiếu lễ phép rồi.


Ánh mắt bà Mộ không một gợn sóng, giọng nói có chút lạnh, bảo: “tổng giám đốc Tô biết vậy là tốt.



Tô Vũ Đồng là người được bà nhìn trúng, ai dám lớn tiếng với cô!
Trước mặt bề dưới, Tô Thành Kiệt bị câu nhắc nhở này của bà Mộ làm cho đỏ mặt tía tai, nhưng lại không dám chống đối lại một câu, đem sự tức tối dồn hết vào ánh mắt trên người Tô Vũ Đồng, lông mày thành một đừng thẳng nhìn cô.

Từ bao giờ cô đã bám lên cái cây to này rồi?
Trước đây thật là xem thường cô rồi.

Bà Mộ nâng đỡ cho Tô Vũ Đồng, trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng cảm kích bà, gật đầu tỏ ý cảm ơn với bà, sau đó nhìn vào gương mặt bất mãn với mình của Tô Thành Kiệt, lạnh lùng xa cách nói: “Bác cả lâu rồi không gặp, bác có khỏe không?”
Con người bác cả không xấu, nhưng bị mẹ con Lâm Yên Nhiên che mắt bao năm nay, đã làm rất nhiều chuyện không công bằng lại khiến cô sống chật vật.

Cô đối với người bác không phân rõ đúng sai này đã quá thất vọng rồi, bây giờ một chút tình thân với ông cũng không có.

Trông thấy trong mắt Tô Vũ Đồng lại không có chút kính trọng gì với mình, giống như đối với một người không quan trọng vậy, Tô Thành Kiệt lập tức nổi giận.

Nhưng ông nhớ đến lời nhắc nhở ban nãy của bà Mộ, liền kiềm nén cơ giận xuống, quay mặt lạnh lùng nói: “Nếu đã về nước rồi, sao cô không về nhà, ông nội ngày nào cũng trông ngóng cô đấy!”
Ông muốn thể hiện cho bà Mộ thấy, trong nhà Tô Vũ Đồng vẫn còn ông nội lớn tuổi, cô không về chính là bất hiếu.

Bà Mộ tuy là người Anh gốc Hoa, nhưng luôn rất thích văn hóa Trung Hoa, Trung Hoa từ xưa đã đặt chữ lên đầu.

Hiếu thảo và kính trọng bề trên là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, nếu Tô Vũ Đồng là người bất hiếu, bà Mộ nhất định sẽ căm ghét cô.

Thấy Tô Thành Kiệt nói vòng vo bôi nhọ bản thân, khóe miệng Tô Vũ Đồng cong lên, ý cười rất lạnh lẽo: “Bác cả, bố con mất sớm, con sớm đã không còn nhà nữa rồi, còn ông nội con sẽ về thăm ông ấy.


Cô còn có nhà sao?
Căn nhà của gia đình cô không phải sau khi bố mẹ cô qua đời đã bị bọn họ bán đi rồi à?
Còn biệt thự nhà họ Tô, ngoài ông nội ra, dựa theo tính cách của Tô Vũ Nồng, chỉ sợ bây giờ ở đó một thứ đồ liên quan đến cô cũng không còn nữa!
Ở đó căn bản không có chỗ cho cô, sao phải về chứ?
Nghe lời nói xa lạ của Tô Vũ Đồng, sắc mặt của Tô Thành Kiệt lập tức trở nên khó coi, không kiềm chế nổi bản thân, tức tối nói với cô: “Cô nói kiểu gì vậy, tôi nuôi cô mười mấy năm, lẽ nào cô chưa từng coi nhà tôi là nhà cô à!”
“Không cho ông bắt nạt mẹ tôi!”
Mộ Niên ăn thử hết đồ ăn vặt, thấy Tô Vũ Đồng vẫn chưa quay lại, ra ngoài tìm cô, thấy Tô Thành Kiệt phồng mang trợn má lên với mẹ mình, cậu bé lập tức xông đến, để Tô Vũ Đồng phía sau bảo vệ, hai mắt lạnh lùng nhìn Tô Thành Kiệt.

Thấy Mộ Niên mang bộ dạng con sói nhỏ bảo vệ mẹ, trong lòng Tô Vũ Đồng chợt ấm áp, nhẹ giọng nói với cậu bé: “Bọn họ không bắt nạt mẹ, Niên Niên ngoan, đừng tức giận nhé.



Sức khỏe cậu bé không tốt, không được tức giận.

Vừa nãy sở dĩ để cậu ở trong phòng ăn, là vì không muốn cậu bé dính vào chuyện này.

Tiếng gọi mẹ của Mộ Niên là Tô Thành Kiệt ngây người ra, cả mặt không thể tin nổi, nhìn thẳng vào Tô Vũ Đồng, trợn mắt trừng trừng tra hỏi: “Lẽ nào cô chính là người phụ nữ trên tạp chí!”
Tô Thị rối loạn, cổ phiếu rớt giá, Mộ Diệc Thần thay đổi tình cảm, chẳng lẽ phía sau lại là cô giở trò sao!
Thấy tình huống trước mắt, Lâm Yên Nhiên lập tức nhìn bà Mộ, chỉ vào Tô Vũ Đồng lòng đầy căm phẫn nói: “Bà Mộ, bà nhất định đừng bị Tô Vũ Đồng lừa, sao cô ta có thể là mẹ của Niên Niên được! Cô ta năm năm trước đã đi Hàn Quốc du học, vốn chưa từng về đây.


Trong lòng bà Mộ luôn bênh vực Tô Vũ Đồng, bình tĩnh nhìn Lâm Yên Nhiên kích động, nói: “Tôi là một người rất đơn giản, chỉ cần Niên Niên thích con bé, có phải hay không có gì liên quan?”
Nghe trong lời bà Mộ thiên vị rõ ràng, trong lòng Tô Vũ Nồng nặng nề, không bình tĩnh được.

Thấy vậy cô ta nhíu đôi lông mày thanh tú, gương mặt xinh đẹp tràn đầy âu lo, nhìn Mộ Diệc thần bắt đầu diễn: “Diệc Thần, Tô Vũ Đồng từ nhỏ là một kẻ chuyên nói dối, tiếng tăm ở trường xấu nhất, các bạn học đều không qua lại với cô ta, anh tuyệt đối đừng bị cô ta lừa, anh mau đuổi cô ta đi đi!”
Mộ Niên nghe thấy Tô Vũ Nồng muốn bảo bố mình đuổi mẹ đi, gượng mặt nhỏ liền trùng xuống.

Chỉ thấy cậu bé nổi giận xông đến chỗ Tô Vũ Nồng, đẩy mạnh cô ta một cái, quát lớn: “Cô là đồ đểu, tôi không thích cô, người phải đi là cô, cô đi đi!”
Mẹ chính là giới hạn của cậu bé, không ai được động vào!
Mẹ là người tốt nhất trên thế giới này, không phải như người xấu xa này nói!
Cậu không muốn thấy cô ta!
Tô Vũ Đồng không chút phòng bị, bị Mộ Niên đẩy một cái loạng choạng, đế giày không vững trẹo mạnh cổ chân, cô ta đau đến nhíu chặt mày.

Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ coi cô như ngọc ngà châu báu, ai dáng làm tổn thương cô?
Hôm nay lại bị con trai Tô Vũ Đồng làm bị thương.


Cô ta giận mất hết lí trí, lập tức hung hăng giơ tay đánh Mộ Niên.

Tô Vũ Đồng thấy vậy lập tức chắn trước mặt Mộ Niên, nắm lấy cổ tay cô ta, tức tối văng mạnh cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng trừng lên nhìn, nói: “Tô Vũ Nồng, cô dám động thử vào một ngón tay của con tôi xem!”
Khi còn nhỏ cô ta bắt nạt cô thì thôi đi, bây giờ còn muốn ức hiếp con trai cô, tuyệt đối không được!
Mộ Niên thấy dáng vẻ mẹ bảo vệ mình, trong lòng coi cô như anh hùng, trong mắt tràn ngập sự kính nể.

Tô Vũ Nồng bị ánh mắt và lời nói lạnh lùng như băng của Tô Vũ Đồng phản kích, lập tức nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc, chân liền mềm nhũn.

Sao cô ta lại kích động như vậy!
Trông thấy con gái mình suýt nữa thì đánh Mộ Niên, Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên đầy kinh hãi, trong lòng tê cứng lại, mặt mũi xám xịt đờ ra tại chỗ.

“Đây là cách đối xử như con đẻ mà cô nói sao?”
Đôi lông mày của Mộ Diệc Thần nhưng lưỡi kiếm dựng lên, lạnh lùng nhìn Tô Vũ Nồng, đáy mắt có tia chết chóc.

Sắc mặt Tô Vũ Nồng lập tức trở nên rất khó coi, ánh mắt hoảng loạn đảo liên tục, vội vàng viện cớ cho bản thân: “Diệc Thần, em chỉ là! chỉ là muốn để cậu bé biết đẩy người khác là không đúng thôi.