Thôi Chân Hi nghe thấy lời này của Mộ Diệc Thần, khó có thể tin được nhìn anh, vứt xuống một câu: “Mộ Diệc Thần tôi không ngờ rằng anh vậy mà là loại người vì nữ sắc mà đánh mất lý trí như vậy, tôi muốn tuyệt giao với anh!” Sau đó buồn bực quay người rời đi.

Cô ấy vốn nghĩ rằng Mộ Diệc Thần yêu Vũ Đồng sâu đậm, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như thế!
Vũ Đồng mới chưa mất được bao lâu, anh ta đã muốn cùng người phụ nữ mà cô ấy ghét nhất kết hôn rồi!
“Chân Hi!”
Cung Thiếu Vũ thấy thế, lập tức đuổi theo cô ấy.

Lần này quả thực là Diệc Thần không đúng, anh ta đứng về phía Chân Hi.

Anh ta ở cùng với ai chẳng được, cứ nhất định phải chọn Chu Lệ Đồng!
Tô Vũ Đồng nhìn thấy bạn của mình chịu ấm ức, trong lòng rất khó chịu, cô không thể đứng vững được nữa, gắt gao nắm chặt tay lại thành quyền, bước nhanh về phía Mộ Diệc Thần.

Chu Lệ Đồng tinh mắt phát hiện ra cô, ánh mắt lóe lên một cái, lập tức giả vờ bày ra dáng vẻ không thoải mái túm lấy Mộ Diệc Thần, nhíu mày nói: “Cas, bụng em có chút đau!”
Mộ Diệc Thiên nghe thấy vậy, nhìn cô ta nói: “Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện!”
Nói xong, đỡ lấy cô ta lập tức xoay người bước về phía chiếc xe.

Tô Vũ Đồng không muốn để anh cứ như vậy bị Chu Lệ Đồng đưa đi, dùng tốc độ nhanh nhất xông đến trước mặt anh ta, trực tiếp ngăn chặn đường đi của bọn họ, trong mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô, con ngươi màu nâu bình tĩnh đột nhiên nổi lên sóng gió, bàn tay đang đỡ Chu Lệ Đồng lập tức liền buông ra, thẳng tắp nhìn về phía cô.

Trong lòng Tô Vũ Đồng vừa thương tâm vừa căm phẫn, trong lòng sinh ra oán niệm sâu thẳm đối với Mộ Diệc Thần, một câu cô cũng không nói, chỉ cứ như vậy gắt gao trừng mắt nhìn Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vị trí ngăn tim bên trái trống rỗng đột nhiên đau đớn.

Chu Lệ Đồng thấy vậy, đáy mắt lướt qua một tia sáng âm u, nắm chặt lấy cánh tay của Mộ Diệc Thần, giả vờ kêu lên: “Cas, em không chịu được nữa rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Nghe thấy tiếng kêu hô đau đớn của Chu Lệ Đồng, Mộ Diệc Thần lúc này mới tỉnh táo, nhìn người phụ nữ có chút tương đồng với Vũ Đồng ở trước mắt, ảm đạm quay người, đỡ Chu Lệ Đồng rời đi.


Khóe miệng Chu Lệ Đồng khẽ cong lên thành một nụ cười.

May mà bản thân lần này cũng đủ chu toàn, trước đây cô ta cũng đã từng tìm mấy người phụ nữ có chút giống với Tô Vũ Đồng đến để gây rối cho Mộ Diệc Thần.

Vì vậy hiện tại cho dù Mộ Diệc Thần cảm thấy cô giống như thật, cũng không dám dễ dàng đi nhận nữa nhỉ?
Số lần thất vọng quá nhiều rồi, con người đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhất là đối với người mà mình yêu thương nhất, mỗi lần thất vọng đều giống như bị khoét tim vậy.

Chu Lệ Đồng yên tâm thoải mái được Mộ Diệc Thần đỡ lên xe, cùng anh rời đi.

Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần cứ như vậy rời đi, cũng không quay lại nhìn cô một cái, trong lòng đau đớn vạn phần.

Bởi vì vừa rồi cô với Mộ Diệc Thần nhìn nhau thật lâu, sau khi Mộ Diệc Thần đi rồi, Tô Vũ Đồng trở thành mục tiêu trong sân, mọi người đều bắt đầu quan sát cô kỹ càng.

Trần Nghiên Nghiên vốn dĩ cho rằng chỉ có một mình bản thân cảm thấy cô rất giống Vũ Đồng, lại không ngờ tới rằng Mộ Diệc Thần cũng cho rằng như vậy, vì thế rất muốn làm quen người phụ nữ này, bước đến trước mặt cô vươn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Trần Nghiên Nghiên, cô tên là gì vậy?”
Tô Vũ Đồng nghe thấy Nghiên Nghiên hỏi cô như vậy, đau khổ tràn đầy trong lòng, nói với cô ấy: “Cô gọi tôi là Đồng Vũ đi.


Cô rất muốn nói với cô ấy, cô là Vũ Đồng, nhưng cô lại không có bằng chứng, vì vậy chỉ đành sửa Vũ Đồng thành Đồng Vũ.

Trần Nghiên Nghiên mỉm cười, nói: “Xin chào Đồng Vũ.


“Xin chào.


Tô Vũ Đồng nắm lấy tay của Trần Nghiên Nghiên, cũng mỉm cười với cô ấy.


“Dì Nghiên Nghiên.


Ngay lúc Tô Vũ Đồng đang bắt tay với Trần Nghiên Nghiên còn Niệm Niệm thì thất vọng kéo theo Lạc Lạc đi tới.

Bố của cậu bé muốn kết hôn với cái cô mà cậu bé ghét nhất rồi, trong lòng cậu bé vô cùng khó chịu.

Cô Chân Hi cũng bị tức đến mức rời đi rồi, hiện tại cậu bé chỉ có thể tìm sự an ủi từ cô Nghiên Nghiên thôi.

Nghe thấy giọng nói của Niệm Niệm, Tô Vũ Đồng lập tức quay đầu lại nhìn về hướng cậu bé, nhìn thấy cậu bé hết sức không vui liền đau lòng cực kỳ.

Cô muốn ôm con trai của cô biết bao!
“Niệm Niệm.


Trần Nghiên Nghiên nhấc tay lên, dịu dàng xoa đầu của Niệm Niệm.

Cô ấy muốn an ủi cậu bé, nhưng lại không tìm được lời an ủi nào.

Bố của cậu bé muốn lấy mẹ kế là người mà cậu bé không thích nhất, cô ấy không thể khuyên cậu bé tiếp nhận cũng không thể khuyên cậu bé không tiếp nhận.

“Niệm Niệm, nếu như cháu cảm thấy không vui thì đến nhà của chú ở một khoảng thời gian có được không nào?” Cung Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của Niệm Niệm.

Niệm Niệm lắc đầu: “Cảm ơn chú, cháu muốn ở nhà để chăm sóc bà nội.



Người phụ nữ kia muốn gả cho bố, quả thực chính là mơ mộng hão huyền, cậu bé sẽ nghĩ hết mọi cách để ngăn cản!
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Niệm Niệm nói vậy, trong mắt ngập tràn sự đau lòng, ôm cậu bé vào trong lòng.

Vũ Đồng, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu chăm sóc tốt cho Niệm Niệm.

Bà Mộ thu hết tất cả mọi thứ vào trong tầm mắt, cũng lẳng lặng quan sát Tô Vũ Đồng rất lâu, cảm thấy thật sự càng nhìn càng thấy giống con dâu của bà ấy, sợ rằng cô có mưu đồ xấu, cố ý tiếp cận liền nói với chú Ngô: “Chú tính tiền lương cho cô giúp việc kia, bảo cô ấy đi đi.


Bây giờ nhà họ Mộ đủ loạn lắm rồi, trước đây không phải chưa từng có mấy người phụ nữ giống con dâu bà đến đây làm ầm ĩ.

Con trai của bà không thể tiếp tục bị đả kích nữa!
“Vâng!”
Chú Ngô cũng nghĩ dây cà ra dây muống, liền đi đến phía Tô Vũ Đồng, nói với cô: “Cô đi theo tôi qua đây một lát.


“Được.


Tô Vũ Đồng đáp ứng một tiếng, đi theo chú Ngô.

Đi đến một nơi yên tĩnh, chú Ngô từ trong túi tiền lấy ra ba trăm tệ, nói với cô: “Cô gái, đây là tiền công mà bà chủ bảo tôi đưa cho cô, cô đi đi.


“Chú Ngô…”
Tô Vũ Đồng nghe thấy bọn họ muốn để cô rời đi, khó chịu vô cùng.

Thật không dễ dàng cô mới lén lút chạy được vào trong, vừa trở về liền nhìn thấy chồng mình tuyên bố muốn kết hôn với người phụ nữ khác, hiện tại mẹ chồng vậy mà lại còn muốn sai chú Ngô đuổi cô đi, trong lòng cô thật sự cực kỳ ấm ức.

Cô vốn cho rằng cô trở về rồi, nhìn thấy Mộ Diệc Thần mọi thứ đều sẽ tốt thôi, nhưng không thể ngờ rằng mọi thứ sẽ biến thành như vậy!
“Cô gái, tôi khuyên cô một câu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu chủ nhà chúng tôi nữa.



Trong nhà có biết bao nhiêu người giúp việc, hôm nay bên ngoài lại mời đến bao nhiêu ông đều biết, nhưng cô gái này ông hoàn toàn chưa gặp bao giờ.

Cô trà trộn vào rốt cuộc là có mục đích gì, vừa rồi bọn họ đều đã thấy rõ rồi.

Chính là ỷ vào bản thân có chút tương tự với cô chủ nhà ông muốn gây chú ý với cậu chủ mà thôi.

Hiện tại bà chủ đau đầu về Chu Lệ Đồng đã đủ lắm rồi, không muốn lại thêm phiền phức nữa đâu.

Đáy mắt Tô Vũ Đồng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn chú Ngô: “Chú Ngô, chú thật sự không nhận ra cháu nữa sao? Chú nhìn kỹ lại đi mà!”
“Cô gái à, đi đi, tôi thật sự không quen biết cô.


Chú Ngô nói xong, trực tiếp nhét tiền vào trong tay Tô Vũ Đồng, sau đó liền gọi má Lưu tới, cưỡng chế đưa Tô Vũ Đồng ra khỏi nhà họ Mộ.

Tô Vũ Đồng cầm ba trăm tệ trong tay, lẳng lặng đứng ở bên ngoài cổng lớn nhà họ Mộ, nước mắt rơi như mưa.

Cho dù hiện tại tất cả mọi người đều không nhận ra cô, vậy thì có làm sao chứ, cô sẽ không chịu thua kẻ đã làm hại mình đâu!
Cô sẽ một lần nữa trở về làm Tô Vũ Đồng!
Nghĩ tới đây, cô xoay người rời khỏi nhà họ Mộ.

Cô không hề nhìn thấy, Cố Triều Tịch đang ngồi trong chiếc xe đỗ ở con đường đối diện nhìn cô.

Thấy cô rời khỏi nhà họ Mộ, lập tức mở cửa xe sau đó chậm rãi đi theo cô.

Tô Vũ Đồng đi dạo loanh quanh đường cái một hồi lâu, lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà không có nơi nào có thể đi, cô cầm chặt ba trăm tệ trong tay ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên đường.

Bộ dạng của cô ngơ ngác ngốc nghếch, hai tên côn đồ cho rằng cô là đứa ngốc tâm trí không được bình thường, trông thấy cô xinh đẹp liền nổi lên lòng xấu xa.