Chương 3296
“Không phải trong lòng em đã có đáp án rồi sao? Vì sao còn muốn hỏi anh?”
“Đúng, trong lòng em đúng là đã có đáp án, nhưng em vẫn muốn nghe chính miệng anh nói. Em muốn biết, Cố Hy từng làm em tin tưởng vô điều kiện, bây giờ còn đáng để em tin tưởng nữa không.”
“Chỉ cần anh nói không phải anh làm, em sẽ tin.”
Cố Niệm Noãn nhìn anh với ánh mắt như thiêu đốt, dù tất cả những bằng chứng đều chỉ là anh, nhưng trong lòng cô vân còn hy vọng.
Đâm anh không phải là điều cô mong muốn, lúc đó cô hoàn toàn bị lời nói của anh khiêu khích dẫn tới hành động như ma xui quỷ khiến.
Chứng kiến toàn thân của anh chảy máu, bản thân cô cũng đau lòng và khó chịu.
Cô vô cùng lo lắng cho vết thương của anh. Tuy nhiên, cô cũng oán hận.
“Em không tin anh, Niệm Noãn. Sự việc là do anh làm đấy, từng việc đều là do anh làm. Anh bây giờ là người của Mold, anh đã chướng mắt người kế thừa của nhà họ Cố rồi. Hơn nữa, ông Cố đã xảy ra chuyện, nhà họ Cố giao lại cho Ôn Thiên Âu, anh còn năm chắc phần thăng. Lần sau gặp lại, chỉ sợ sẽ không còn hòa hợp như này.”
“Anh thừa nhận, là anh bán đứng nhà họ Cố, là anh hại bố, đều do anh…”
“Là anh.” Cố Hy nói hai chữ chắc như đỉnh đóng cột, có thể nói ra lời nói dối với lí lẽ hào hùng và không cần nghĩ ngợi cũng chỉ có thể là anh.
Tiếng nói còn chưa lắng xuống thì Cố Niệm Noãn bỗng nhiên giơ tay và mạnh mã tát anh một cái.
Âm thanh vang vọng cả nhà hàng, những khách hàng đều khiếp sợ nhìn cảnh này.
“Cố Hy, em hận anh.” Cô nói một cách nặng nề.
Anh li3m vết máu tươi nơi khóe môi, không đối diện với tâm mắt của cô, sau đó anh rời đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
“Cậu chủ nhà anh đi rồi, còn không mau cút.” Ôn Thiên Âu khó chịu nói.
Trò hay đã xong, Mặc Quyền cũng không có ý tiếp tục ở lại, anh ta liền rời đi.
Ở cửa ra vào không thấy bóng dáng Cố Hy, xe cũng không thấy, anh ta sờ vào túi và phát hiện chìa khóa xe của mình đã không cánh mà bay.
Ôn Thiên Âu an ủi Niệm Noãn, khóe mắt của cô ửng hồng nhưng vẫn cố không khóc.
“Nếu như không thích, vậy chúng ta đổi nhà hàng khác.”
“Tại sao phải đổi? Chẳng lẽ vì anh ta sao? Anh ta không xứng.”
Ôn Thiên Âu thấy dáng vẻ quật cường của cô, trái tim lại rung lên.
Lần này, Cố Hy làm rất khá, hiểu lâm của bọn họ càng thêm sâu sắc.
Cái tát này, có thể nói là triệt để cắt đứt hi vọng của Niệm Noãn đối với anh, đây cũng là điều anh muốn…
Có thể, không phải điều anh muốn.
Niệm Noãn có thể vào vòng tay của anh ta không phải vì sự quyến rũ của anh ta mà tất cả đều nhờ vào Cố Hy từng chút một đẩy cô vào vòng tay của anh ta.
Anh ta giống như ăn trộm thành quả của người khác, nhưng lại khó có thể cảm giác thoải mái.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, cậu ta đi rồi, em ở trước mặt anh không cần che giấu.” Ôn Thiên Âu dịu dàng nói.
Lời này vừa nói ra, cô cũng không nhịn được nữa, vùi đầu vòng lồ ng ngực anh ta và mặc kệ nước mắt chảy xuống.