Chương 119

“Chị vừa nhìn thấy rau trong siêu thị giảm giá 30%. Em gái, em đến mức này sao? Ở nhà mình thì thôi đi, làm mất mặt nhà họ Hứa chúng ta, bây giờ em và cậu ba nhà họ Cố ở bên nhau, em làm mất mặt cậu ba, còn làm mất mặt toàn bộ nhà họ Cố chúng ta nữa đấy!”

“Thật là mất mặt xấu hổ quá đi!”

La Thanh Nhã bịt mũi nhìn Hứa Trúc Linh, giống như là nhìn thấy một đống rác, ánh mắt hết sức ghét bỏ.

Hứa Trúc Linh sẽ không đấu võ mồm với người khác, nhưng mà cô đã có bốn chữ châm ngôn mà Bạch Minh Châu dạy.

Cô lấy hết can đảm, nói: “Liên quan quái gì tới chị?”

“Cái gì?”

La Thanh Nhã nghe vậy thì trừng lớn đôi mắt, không thể tin được cô lại nói ra những lời vô lễ như thế.

“Cô…cô nói lại một lần nữa coi!”

“Liên quan quái gì tới chị! Tôi mua đồ ăn là chuyện của tôi, tôi tiêu tiền nhà chị sao, mua đồ ăn cho nhà chị sao? Nhà các người ở bờ biển à? Sao lại quản nhiều chuyện như vậy chứ? Chị quản chồng chị con trai con dâu chị còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện của tôi? Chị đúng là lo chuyện bao đồng mà!”

Hứa Trúc Linh nói liên thành, đột nhiên cảm thấy dạy dỗ người khác thật sự rất sảng khoái!

Cô nói xong cả người lập tức nhẹ nhàng, ý chí chiến đấu bừng bừng nổi dậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của La Thanh Nhã, tức giận đến mức run rẩy cả người, lại nghẹn họng không nói ra được chữ nào, trong lòng càng thêm thoải mái.

Vừa rồi để chị nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tự nhận hậu quả xấu đi!

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Hứa Đan Thu vội vàng an ủi La Thanh Nhã, cuối cùng trợn mắt nhìn về phía Hứa Trúc Linh: “Cô…. cô dám nói như vậy với mẹ chồng tôi, tôi thấy cô phát điên rồi!”

“Cho cô ta một cái tát, còn nhỏ tuổi mà đã nhanh mồm dẻo miệng, quả thực không tưởng tượng nổi! Đánh cho cô ta tỉnh táo lại, dạy dỗ cô ta phải làm người như thế nào!”

“Vâng, mẹ!”

Lời này của La Thanh Nhã rất hợp ý cô ta, Hứa Đan Thu không nói hai lời, vén tay áo lên, đi đến chỗ Hứa Trúc Linh. Trong lòng Hứa Trúc Linh gấp như như lửa đốt, chờ cô ta tới gần, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

“Chị dám!”

Vào lúc Hứa Đan Thu giơ cánh tay lên, giây tiếp theo muốn dùng một lực thật mạnh đánh xuống, thân thể nhỏ xinh của Hứa Trúc Linh đột nhiên phát ra khí thế mạnh mẽ.

Cô lạnh lùng quát một tiếng, Hứa Đan Thu sợ tới mức khẽ run lên, cứng đờ tại chỗ.

Cô ta nhíu chặt mày, không vui nói: “Có gì tôi không dám, cũng không phải lần đầu tiên dạy dỗ cô!”

“Trước kia chị dạy dỗ tôi, là bởi vì chị là chị gái của tôi, nhưng bây giờ chị đã là cháu dâu nhà họ Cố, tôi là con dâu nhà họ Cố, chị dám đánh tôi thử một cái xem!”

“Cô.”

Dưới tình thế cấp bách, Hứa Đan Thu cũng không chú ý tới mối quan hệ này, bây giờ bị cô nhắc nhở, mới đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Cổ Thành Trung.

Cô ta cũng không thể ra tay được, chỉ có thể vô tội nhìn về phía La Thanh Nhã.

La Thanh Nhã cũng đã quên mất, nhưng cơn giận trong lòng này lại không nuốt trôi được.

Bà ta đứng thẳng người, nói: “Con lùi ra cho mẹ, con không thể đánh, chẳng lẽ mẹ cũng không thể đánh sao? Tôi là con dâu trưởng, phải dạy dỗ cô cách làm con dâu nhà họ Cố như thế nào!”

Tim Hứa Trúc Linh đập thình thịch, nhìn La Thanh Nhã tới gần.

Cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hứa Đan Thu ngăn lại. Dù sao La Thanh Nhã cũng là chị dâu cả của Cố Thành Trung, nếu thật sự bị đánh, cô cũng không thể đáp trả!

Cô trợ mắt nhìn La Thanh Nhã giơ cao cánh tay lên, dùng lực đánh xuống.

Cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại, toàn thân đều không nhịn được mà run rẩy.

Nhưng…

Cơn đau đã đoán trước chưa xuất hiện thì bên tai đã truyền đến tiếng kêu thảm thiếu như giết heo của La Thanh Nhã.

“Đau quá…Em làm gì vậy?”

Hứa Trúc Linh vội vàng trợn mắt, nhìn thấy là Cố Thành Trung.

Sao anh tới rồi, không phải anh đi lấy xe sao?

Cố Thành Trung nắm chặt cổ tay của chị ta, khiến chị ta từng bước lùi về phía sau.

La Thanh Nhã tức muốn hộc máu nói: “Cậu Ba, vợ của cậu không hiểu quy củ, cậu cũng không hiểu quy củ sao? Tôi là chị dâu cả của cậu đấy!”

Cố Thành Trung nghe vậy, hơi hơi nheo mắt lại, sâu trong đôi mắt phượng đều là vẻ u ám.

Trong lòng La Thanh Nhã e ngại, nhưng lường trước được Cố Thành Trung sẽ không dám làm gì mình, nhưng ánh mắt này cũng thật là đáng sợ.

“Chị dâu muốn dạy dỗ con dâu chưa qua cửa cũng được, nhưng mọi chuyện đều phải công bằng.”

Cố Thành Trung buông lỏng tay La Thanh Nhã ra, chị ta nhíu chặt mày, khó hiểu nói: “Cậu có ý gì?”

“Vợ của tôi đắc tội với chị, chị dâu muốn dạy dỗ, tôi không có lời nào để nói, nhưng con dâu của chị đắc tội với vợ tôi, đây cũng là một tội, vợ của tôi dạy dỗ con dâu chị, chị cũng không còn lời gì để nói phải không?”

“Việc này…”

Lời này khiến chị ta cứng họng không trả lời được.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, mắt sáng rực lên một chút.

Ôi má ơi, sao cô không nghĩ tới, người đàn ông của cô thông minh như vậy chứ, nổi tiếng trên thế giới nhiều năm như vậy không phải chỉ là cái danh thôi đâu!

Cô đứng ra nói: “Đúng đúng đúng, em không hiểu lễ phép, đắc tội với chị dâu, chị dâu cứ việc dạy dỗ.”

“Ừm, chị dâu, chị làm mẫu cho vợ của tôi làm. Chị dạy dỗ vợ tôi bao nhiêu nặng nề, cô ấy sẽ dạy dỗ lại con dâu của chị bấy nhiêu.”

Lời này, khiến La Thanh Nhã vô cùng khó xử.

Nhưng chị ta lại rất muốn tát một cái thật mạnh, giải toả cơn giận trong lòng, nhưng kết quả người chịu khổ vẫn là con dâu chị ta!

Chị ta nhìn về phía Hứa Đan Thu, Hứa Đan Thu cũng đang tỏ vẻ đáng thương nhìn mình.

La Thanh Nhã tức giận nói: “Con dâu của tôi tôi sẽ tự dạy, còn chưa tới lượt vợ sắp cưới của cậu dạy!”

“Vậy thì vợ của tôi, tôi cũng tự mình dạy, cũng không tới lượt chị dâu dạy.”

Cố Thành Trung hơi hơi nhướng mày, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm, lời nói lạnh lùng được nói ra từ trong cánh môi lạnh băng.

“…..”

La Thanh Nhã nghẹn họng không trả lời được.

Chị ta đúng là vác đá nện vào chân mình mà!

“Chị dâu, bây giờ chị còn có gì chưa hiểu không?”

La Thanh Nhã cắn chặt răng, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

“Chúng ta đi!”

La Thanh Nhã kéo Hứa Đan Thu, tức giận rời đi.

Cố Thành Trung xoay người nhìn về phía Hứa Trúc Linh, dịu dàng nói: “Em không sao chứ?”

“Không sao không sao, cũng may anh tới kịp, nếu không em cũng không thể tránh được một cái tát này! Vẫn là anh thông minh, người đàn ông của em thông minh nhất!”

Hứa Trúc Linh kích động nói.

Dù sao cũng là người đàn ông mình chọn, anh ưu tú, mình cũng được thơm lây.

“Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”

“Anh nhìn thấy xe riêng nhà họ Cố ở phía dưới, đoán được bợn họ cũng ở đây, lo lắng em đụng phải họ, rồi một mình em lại không ứng phó được. Cuối cùng không yên lòng, cho đây. Cũng may là anh đi ra, nếu không anh sẽ rất đau lòng đấy”

“Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào.”

Cố Thành Trung nhắc túi lớn túi nhỏ lên, duỗi một bàn tay ra nắm lấy đôi tay nhỏ của cô.

Hứa Trúc Linh hài lòng đi theo phía sau anh.

Ở gara, cô cũng nhìn thấy hai người La Thanh Nhã Chị ta tức giận trừng mắt với mình, hận không thể trừng tới mức rớt luôn tròng mắt ra ngoài.

Khi Hứa Trúc Linh đi ngang qua bọn họ, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Trừng tôi làm gì, trừng cũng không chết được tôi đau!”

Lời này truyền tới tai hai mẹ chồng nàng dâu kia, suýt chút nữa thì làm bọn họ tức chết.

Lên xe, Cố Thành Trung cười nói: “Nếu trong lòng em không thoải mái, lần sau anh sế tùy tiện tìm một lý do xử lý Cố Trường An, xả giận cho em.”

“Được đó, được đó, dù sao thì Cố Trường An cũng không phải người tốt lành gì! Quả nhiên, có người mẹ như nào thì người con như vậy, con trai thế nào lại tìm một người vợ như thế. Đều là người bắt nạt kẻ yếu, có anh ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì em.”

“Anh sẽ bảo vệ ei ố Thành Trung giúp cô đeo dây đai an toàn, động tác vô cùng dịu dàng.