Tới viết thực đơn cho
“Mỗi người đều có nghề nghiệp của mình, ví dụ như tôi, tôi là một diễn viên, tin rằng rất nhiều người đều có nỗi lo ngày ấy, thế nhưng, khi một người hoàn toàn nhập tâm vào công việc của mình, sẽ quên đi sự tồn tại của ngày ấy, mà vừa khéo vào ban đêm, khi đang nghỉ ngơi, khi chỉ có một mình, mới nhận ra sự tồn tại của nó”
Trên mặt Tô Lạc Ly là nụ cười tự tin.
Cô mặc áo giáp, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không chút phấn son, mang theo vẻ thanh xuân phơi phới.
Thiếu nữ phiên bản cổ trang, một chút cũng không quá lời.
“Giống như nghề của tôi, khi nghỉ ngơi, có khả năng không phải nằm trên giường, nếu lúc này mà đến ngày, vậy kết quả có thể tưởng tượng được”
“Sự thoải mái mà tôi hiểu, là bất luận ở vào trường hợp nào, đang mặc trang phục ra sao, vào lúc tôi nghỉ ngơi, có thể khiến tôi bình yên say giấc”
Cuối cùng trên mặt Nghiêm Kha cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
“Rất tốt, cô là người đầu tiên dùng cách này thể hiện sự thoải mái”
Cách thể hiện sự thoải mái của những người khác quá phổ thông.
‘Vươn vai, bước chân thanh nhã, những thứ này đều là những thứ mọi người bình thường đều có thể nghĩ tới.
Đối với Nghiêm Kha, ngoài điệu nhảy cổ động của Tô Nhược Vân có chút sáng tạo, những thứ khác đều quá tầm thường.
Trợ lý ở hai bên hơi sốt ruột.
“Đạo diễn Nghiêm, điệu nhảy cổ động của cô Tô Nhược.
Vân vừa rồi, tôi cảm thấy phù hợp hơn, ngài xem, nếu phụ nữ có thể không chút ảnh hưởng nào khi nhảy cổ động, đó mới là thoải mái thật sự”
“Đúng vậy, biểu diễn nhảy cổ động rất khó, hơn nữa cô Tô Nhược Vân trẻ trung xinh đẹp, cũng rất phù hợp với nhãn hiệu Thời Quang thiếu nữ này”
Nghiêm Kha dùng lực đập bàn một cái.
“Nếu không có cô Tô Lạc Ly, có lẽ tôi cũng sẽ chọn cô Tô Nhược Vân! Thế nhưng, cô Tô Lạc Ly đã nói, mỗi người đều có nghề nghiệp của mình, khi nhập tâm vào công việc, phái nữ sẽ quên đi mình đang trong kỳ sinh lý, chỉ khi đi ngủ, khi ở một mình, sự thoải mái lúc này mới là sự thoải mái thật sự”
“Thiếu nữ? Cái gì là thiếu nữ? Ánh mắt nhất định phải trong sáng! Mặc dù cô Tô Nhược Vân nhìn bên ngoài rất thiếu nữ, nhưng ánh mát của cô ta, quá phức tạp, không hề trong sáng!”
Nghiêm Kha đập bàn, trừng mắt, trợ lý ở hai bên cũng không dám nói gì nữa.
“Được rồi, khi mời tôi đến đây, lãnh đạo cấp cao của Thời Quang thiếu nữ đã ni lể một mình tôi quyết định, chuyện này tôi đã quyết rồi!
Từ Tinh Như đợi ở bên ngoài, Tô Nhược Vân cũng đang đợi, cô ta mong đợi khoảnh khắc đạo diễn Nghiêm Kha bước ra, tuyên bố cô ta là người đại diện, lúc đó, không biết Tô Lạc Ly thấy rồi sẽ cảm thấy thế nào.
Một lúc sau, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng đi ra.
Biểu cảm trên mặt nhìn không thấu, nói không rõ.
“Chị Tinh Như, chúng ta đi thôi”
“Ừ” Nghe ý của Tô Lạc Ly, Từ Tinh Như cũng biết, có lẽ là xong chuyện rồi.
Miễn cho mọi người khó xử, rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
“Này, đừng đi vội thế, còn chưa biết là ai được mà, cứ đi như vậy sao?” Nhậm Phi Phi ăn nói quái gở.
“Đúng vậy, chắc là bị đạo diễn Nghiêm mắng cho sấp mặt, vì thế mới chán chường rời đi chứ gì?”
Tô Lạc Ly không thèm để ý, mà rời đi cùng Từ Tinh Như.
Đạo diễn Nghiêm Kha đi từ trong ra.
Một lát sau, có một lãnh đạo cấp cao của công ty cũng đi ra.
“Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, buổi thử vai thứ hai đã kết thúc, mời mọi người quay về”
Tất cả các nghệ sĩ còn ở lại quay mặt nhìn nhau, còn chưa công bố kết quả, sao lại bảo mọi người về chứ?
“Xin hỏi, không biết vị trí đại diện này chọn ai thế?”
Vị lãnh đạo cấp cao này cười.
“Đây là bí mật, đến lúc đó mọi người sẽ biết”
Để lại câu nói đầy ẩn ý rồi rời đi.
Ánh mắt mọi người đều dán lên người Tô Nhược Vân.
“Nhược Vân, có phải cô không? Vừa rồi cô vào liền trực tiếp ký hợp đồng rồi sao?”
“Đúng đấy, Nhược Vân, ngoài cô ra cũng không còn ai nữa, vừa rồi đạo diễn Nghiêm nói với cô rồi sao?”
Tô Nhược Vân cười gượng gạo.
Cô ta không ký hợp đồng ở bên trong, Nghiêm Kha cũng không trực tiếp nói với cô ta là cô ta được chọn!
Chỉ là hai người trợ lý gật đầu với cô ta, chắc là không có vấn đề gì.
Thế nhưng, theo lý mà nói nên công bố luôn tại đây chứ?
Cũng không có ai nói chỉ tiết với cô ta.
“Nhược Vân, thật ngưỡng mộ cô quái”
Đám nghệ sĩ lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Tất cả đều nhận định là Tô Nhược Vân, cũng không thể là Tô Lạc Ly được?
Chắc là chính cô ta, có lẽ vài ngày nữa sẽ bàn bạc chuyện hợp đồng.
Nghĩ như, Tô Nhược Vân cũng không nghĩ nhiều nữa.
Về đến xe, Từ Tinh Như muốn an ủi Tô Lạc Ly vài câu.
“Lạc Ly, sau này chúng ta cũng như vậy, không ph: bộ phim, mỗi đại diện đều có thể nhận được, từ mỗi lần thất bại, cô phải rút ra bài học, tổng kết kinh nghiệm…”
Tô Lạc Ly cười với Từ Tinh Như.
“Chị Tinh Như, em giành được rồi!”
“Cái gì?” Từ Tinh Như trợn to mắt không dám tin.
“Em nói là em giành được rồi, đạo diễn Nghiêm nói, vài ngày nữa sẽ có người gọi điện bàn bạc hợp đồng với chị, thời gian quay quảng cáo cụ thể sẽ thông báo sau”
“Thật sao?”
“Sao em lại lừa chị chứ?”
“Thế nhưng, nghe ý của bọn họ, giống như…”
“Vừa rồi lãnh đạo cấp cao bước vào nói là chọn em, cũng khá bất ngờ, bọn họ nói là muốn cho công chúng bất ngờ, vì thế mới không công bố là ai”
Từ Tinh Như gật đầu.
“Như vậy thì t Lần này Từ Tinh Như liền thay đổi cách nhìn về Tô Lạc.
Ly, xem ra cô nhóc này có bản lĩnh!
Quay lại đoàn phim, Tô Lạc Ly bắt đầu khua chiêng gõ mõ quay phim như cũ.
Cùng với sự đi sâu vào tình tiết bộ phim, vai diễn Hạ Phi Tuyết của Tô Lạc Ly không ngừng khiến đạo diễn và biên kịch ngạc nhiên, đạo diễn và biên kịch cùng quyết định muốn thêm đất diễn cho Tô Lạc Ly, kịch bản cũng cần thay đổi một chút.
Vì thế, Tô Lạc Ly có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Vừa khéo Tô Kiêm Mặc cũng đi du lịch về, Ôn Khanh Mộ đích thân đón cậu đến biệt thự khu Rainbow.
Chỉ là, Tô Kiêm Mặc sống ở khu Rainbow, khiến Ôn Khanh Mộ thật sự không quen, vì không để Tô Kiêm Mặc nghi ngờ, bắt buộc cứ vài ba bữa anh phải về nhà.
Dù sao anh và Tô Lạc Ly “ân ái” như thế, không ở cùng nhau, lẽ nào không kỳ lạ sao?
Vì thế, Ôn Khanh Mộ lại điều hai người giúp việc đến phục vụ.
Dưới ánh mắt cực kì ngưỡng mộ của Mục Nhiễm Tranh, Tô Lạc Ly chuẩn bị rời Diêm Thành về nhà.
“Lạc Ly, sao cô sướng thế? Lại được nghỉ rồi! Không giống tôi, thật đáng thương!”
Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Hắc Thổ, quay phim tử tế, chờ tôi quay lại sẽ mang đồ ăn ngon cho anh!”
“Thật sao?” Mục Nhiễm Tranh liền trở nên phấn chấn.
“Lừa anh thì là chó!”
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh! Lúc khác tôi viết thực đơn cho côi! Đi quay phim đây!”
Mục Nhiễm Tranh chớp mắt liền biến mất.
Tô Lạc Ly thật sự cạn lời, đúng là được voi đòi tiên!
Còn viết thực đơn nữa!
Tô Lạc Ly đi thẳng khỏi Diêm Thành, khi đi được nửa đường, bỗng cảm thấy hình như trong bụi cây có tiếng động kỳ lạ.
Cô đi về phía phát ra âm thanh.