Kêu rồi!
Thật sự kêu rồi!
Xong rồi!
Con ñ§ười khi nghề thấy một ấấn thăện kĩ Ìạ, sẽ bất biác nhìn Về phía phát ra âm thanh, đây là bản năng của con người.
Tô Lạc Ly quay mặt nhìn về phía điện thoại của Ôn Khanh Mộ.
“Kít..”
Đột nhiên phanh gấp, cả người Tô Lạc Ly mất thăng bảng nhào về phía trước, sau đó lại nhanh chóng bật trở lại ghế ngồi, may là đã thắt dây an toàn, bằng không, sẽ có chuyện chết người!
Tỉnh táo lại, Tô Lạc Ly võ ngực: “Anh điên à?”
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, nói ra câu nói mất hình tượng nhất từ trước tới nay.
“Tôi bị đi ngoài! Phải vào nhà vệ sinh!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ nhanh chóng cầm lấy điện thoại, xuống xe nhanh như chớp.
Tô Lạc Ly nhìn anh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mình.
“Không xem điện thoại thì không đi được à?” Tô Lạc Ly lắc đầu, trái tim cô vẫn đang đập loạn đây.
Sau này lên xe của người đàn ông này nhất định phải thận trọng, nói không chừng lúc nào đó sẽ chết người mất.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng tìm một góc Tô Lạc Ly không thể nhìn được, lấy điện thoại ra xem tin nhắn wechat mà cô gửi.
“Tôi phải tham gia đám cưới của em gái, anh có thể đến không?”
Ôn Khanh Mộ nhìn ra, mặc dù Tô Lạc Ly chỉ viết một câu này, nhưng lời cô nói cẩn thận từng li từng tí, anh có thể cảm nhận được.
Tô Lạc Ly đang ôm điện thoại nhắm mắt thư giãn thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng lấy ra xem.
“Không được”
Lúc thấy câu này, Tô Lạc Ly hơi ngẩn ngơ.
Vẫn không được.
Người đàn ông này nói chưa đến lúc gặp nhau, vậy rốt cuộc lúc nào mới đến lúc gặp nhau chứ?
“Được rồi” Cô trả lời một câu: “Vậy lúc nào mới có thể gặp mặt?”
“Sau này sẽ gặp.”
Tô Lạc Ly nhìn dòng chữ trêи màn hình, thật sự muốn lôi đầu tên kia raI Người lớn như này rồi vẫn còn thích chơi trò huyền bí!
Cô không trả lời, sau đó wechat lại trả lời một tin: “Tối nay tôi về nhà”
Ôn Khanh Mộ sải bước quay về, điện thoại đã được thiết lập lại, wechat có tin nhắn mới sẽ không hiển thị nội dung trêи màn hình.
Anh ngồi vào ghế lái.
Tô Lạc Ly quay đầu liếc nhìn anh: “Anh nói đúng, chồng tôi sẽ không xuất hiện”
“Hả? Anh ta trả lời cô rồi?” Ôn Khanh Mộ biết rõ còn hỏi, vờ như không để ý, khởi động xe.
Tô Lạc Ly thất vọng gật đầu: “Cũng không biết lúc nào.
mới có thể gặp anh ta”
“Cô muốn gặp anh ta như thế cơ à?” Ôn Khanh Mộ vừa lái xe vừa hỏi.
“Nói thừa! Nếu là anh, đã lên giường với vợ mình vài lần rồi, không muốn xem vợ mình trông thế nào sao?”
Ôn Khanh Mộ mừng thầm, anh đã thấy rồi…
“Tối nay anh ta về nhà” Tô Lạc Ly biết hôm nay định sẵn là một ngày bị giày vò suốt cả đêm.
“Vậy không phải vừa đẹp là cơ hội của cô sao?”
“Cơ hội?” Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Đúng vậy, anh ta về nhà, cô tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt trang điểm, thay một bộ đồ ngủ xinh đẹp, làm cả người thơm tho sạch sẽ, tối đến phối hợp với anh ta, đàn ông trêи giường đều. ói chuyện, cô dỗ dành anh ta tử tế, không phải có thể gặp sao?”
Đôi mày Tô Lạc Ly ngày càng nhíu chặt.
Ôn Khanh Mộ phát hiện bản thân nói xong, đối phương không nói gì, liền quay đầu nhìn.
Mẹ tôi ơi!
Suýt chút nữa bị dọa chết khϊế͙p͙!
Người phụ nữ này đang trợn trừng mát hung ác nhìn chằm chằm anh.
“Sao cô lại nhìn tôi như vậy? Dọa tôi lên cơn đau tim, cô ở trêи xe cũng chả tốt lành gì!”
Để che đậy sự chột dạ của mình, Ôn Khanh Mộ tức giận gầm lên.
“Hôm nay vì sao anh lại nói giúp chồng tôi? Không phải trước kia anh luôn muốn..”
“ĐMI Bà cô ơi, tôi coi cô là anh em mới nói cho cô biết có được không? Không phải cô muốn gặp chồng cô sao? Tôi muốn lập kế hoạch cho cô mà thôi!”
“Thật sự?” Tô Lạc Ly nửa tin nửa ngờ.
“Lừa cô thì tôi là trai bao!”
“Anh vốn đã là trai bao!” Tô Lạc Ly lườm anh, chẳng qua đối với đề nghị của anh, cô cũng suy nghĩ một chút.
Ôn Khanh Mộ khẽ thở phào, may là bà cô này không nghi ngờ, bằng không sắp lộ hết rồi!
“Anh vừa gọi tôi là anh em? Ai là anh em của anh? Tôi là nữ đói”
Ôn Khanh Mộ vô thức liếc về phía ngực của Tô Lạc Ly: “Cô còn dám nói mình là nữ, chồng cô làʍ ȶìиɦ với cô, có phân biệt được trước sau không?”
“Cút!”
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly tới gần khu Rainbow, Tô Lạc Ly tuyệt đối sẽ không cho anh biết mình ở khu nào.
Điểm này Ôn Khanh Mộ cực kì hài lòng về vợ mình, nói rõ cô vẫn giữ cảnh giác, không tùy tiện nói nơi ở của mình cho người đàn ông khác.
Ôn Khanh Mộ cũng không dây dưa, dù sao tối nay anh cũng sẽ đến.
Buổi tối, Tô Lạc Ly đang ở trong phòng kiểm tra lại một lượt luận văn tốt nghiệp và phần trình chiếu lúc vấn đáp tốt nghiệp.
Chắc chắn không có vấn đề, mới thở dài một hơi.
Cô ôm máy tính của mình, mở trang mạng đọc truyện hay đăng nhập ra, điền tài khoản và mật khẩu, xem bình luận một lát, cũng không nói gì, liền tắt đi.
Trong đầu nhớ tới lời của Ôn Khanh Mộ.
Cô tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt trang điểm, thay một bộ đồ ngủ xinh đẹp, làm cả người thơm tho sạch sẽ, tối đến phối hợp với anh ta, đàn ông trêи giường đều dễ nói chuyện, cô dỗ dành anh ta tử tế, không phải có thể gặp sao?
€ó lẽ anh nói cũng có vẻ đúng.
Nếu có thể cùng chồng mình giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác, Tô Lạc Ly cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cô không có ý nghĩ khác, chỉ muốn có một gia đình của riêng mình, có một gia đình có thể khiến Tô Kiêm Mặc yên tâm.
Cho dù người đàn ông kia bốn mươi tuổi, cô cũng không So đo gì.
Dù sao, từ lúc đưa ra quyết định kết hôn, cô đã đặt cược hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Tô Lạc Ly đứng dậy đi vào phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ tử tế, trước kia tám rửa đều vội vàng cho xong, lần này cô rất cẩn thận.
Tắm xong, cô bôi sữa dưỡng thể, trước kia cảm thấy thứ này rất phiền phức, lại thêm cô thường bận đến khuya, vì thế không phải lần nào cũng bôi.
Cô cẩn thận sấy khô tóc, ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận chăm sóc da.
Tô Lạc Ly rất nghèo, không mua nổi đồ dưỡng da đắt tiền, vì thế đồ dưỡng da của cô chẳng qua chỉ là xịt khoáng và giữ ẩm, đều là hãng nhỏ nội địa không đáng tiền.
Chẳng qua, hãng nhỏ nội địa mặc dù giá rẻ, nhưng cô lại rất thích, có mùi hoa oải hương nhàn nhạt, cũng không ngấy.
Nhìn bản thân trong gương, Tô Lạc Ly mỉm cười.
Hoa ghen thua sắc, tuyết hờn kém xinh.
Chính là dáng vẻ của cô bây giờ.
Triệu Ni Ni gõ cửa, đi vào, thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, trêи bàn trang điểm còn đang bày đồ dưỡng da.
“Hồ ly tinh”
Cô ta không nhịn được lẩm bẩm một câu.
“Cô có chuyện gì sao?”
Sau khi ra viện, Tô Lạc Ly biết cô ta lừa mình, đối xử với cô ta càng không thoải mái.
“Uống cái này đi!” Triệu Ni Ni đặt một bát canh trước mặt cô.
Tô Lạc Ly nhìn bát canh, không biết cô ta bày trò gì.
“Bảo cô uống thì cô uống đi, còn sợ tôi hạ độc giết cô sao?” Triệu Ni Ni nói đến đây, nghĩ tới gì đó, đột nhiên xòe tay ra: “Tiên thưởng cô hứa cho tôi đâu? Hai nghìn!”
– ——————