Tuy Tam Tam đau tay nhưng vẫn có thể đẩy xe máy ra, Tiểu Thất và Cửu Cửu vẫn đứng bên cạnh nhìn, Cửu Cửu cười rất vui vẻ, nhưng Tiểu Thất lại cau mày, cậu bé vô cùng thắc mắc vì sao mình cắt đứt dây mà anh vẫn đi như bình thường.
Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh quan sát Tiểu Thất nấy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Ôn Khanh Mộ thì lập tức nhìn sang chỗ khác.
"Tiểu Thất, qua đây với bố một lát:" Ôn Khanh Mộ vẫy tay với Tiểu Thất.
Đầu tiên Tiểu Thất giật mình, sau đó sợ hãi đi đến bên Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ bế cậu bé lên xe máy, "Bố lai con ra ngoài hóng mát."
Rõ ràng Tiểu Thất vô cùng mừng rỡ!
Cửu Cửu tỏ ra bất mãn, "Bố, bố thiên vị quá, con cũng muốn đi mài"
"Lần sau bố sẽ lai con, lần này chỉ lai anh thôi” Nói xong Ôn Khanh Mộ khởi động xe lai Tiểu Thất ra ngoài.
Ngồi xe máy lớn thích hơn ngồi xe máy nhỏ rất nhiều, Tiểu Thất kêu lên hưng phấn.
Ôn Khanh Mộ lai Tiểu Thất đến bờ biến cách nhà không xa, anh nghĩ bụng nơi rộng lớn như bờ biển rất thích hợp để dạy dỗ trẻ con.
Tiểu Thất nhặt vỏ sò trên bờ biển, được Ôn Khanh Mộ lai ra ngoài một mình khiến Tiểu Thất cảm thấy đây là vinh hạnh lớn lao, trước kia chỉ có Cửu Cửu mới được Ôn Khanh Mộ lai ra ngoài chơi một mình thôi.
"Qua đây nào Tiểu Thất, bố có chuyện muốn hỏi con." Tiểu Thất cầm vỏ sò mình nhặt đi đến bên Ôn Khanh Mộ, "Có chuyện gì hả bố?" Cậu bé hưng phấn đến mức quên hết sạch chuyện tối qua.
"Tối qua bố gặp con ở hành lang, lúc đó con đang làm gi”
"Hôm qua con nói rồi mà? Con chỉ xem xe máy của anh thôi ạ! Ban ngày anh không cho con đụng vào."
Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ôn Khanh Mộ cảm thấy vô cùng thất vọng, anh nhận ra quá nhiều điều khác biệt từ ánh mắt của Tiểu Thất và Tam Tam. Khi Tam Tam nói dối, ít nhất cậu bé còn chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ căng thẳng, còn Tiểu Thất thì anh không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào cả.
Có một số đứa trẻ biết nói dối bẩm sinh, điều này đúng là thật.
"Bố hỏi con một lần nữa, tối qua rốt cuộc con đang làm gì?" Ôn Khanh Mộ không từ bỏ ý định.
"Con chỉ xem xe máy của anh chứ không làm gì cả."
"Vậy vì sau con lại giấu tay sau lưng, là bởi vì trên tay con có thứ gì sao?"
"Không ạ, tay con hơi bẩn nên con để sau lưng."
Tiểu Thất trả lời một cách trôi chảy, Ôn Khanh Mộ thất vọng tới cực điểm.
Ôn Khanh Mộ ngồi xuống bờ cát suy ngẫm một lát rồi kéo Tiểu Thất đến bên cạnh mình.
"Tiểu Thất, con đừng tưởng rằng con nói dối có thể giấu được tất cả mọi người, trong hành lang nhà chúng ta có camera, con biết không? Con biết camera là gì không?” Tiểu Thất nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ sững sờ.
"Con làm gì trên hành lang, camera đều quay lại hết, bố về xem camera hôm qua là biết ngay lúc đó con đang làm gì"
Tiểu Thất không nói lời nào.