“Mẹ đã chọn được ngày tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa rồi.

Chính là mồng sáu tháng sau.”
Giang Bách Hợp vừa thong thả gắp miếng thức ăn cho lên bát cơm vừa nói.
Hạ Băng Tâm suýt nữa phun hết cơm trong miệng ra ngoài, cô liếc mắt sang nhìn người đàn ông lãnh đạm bên cạnh, rõ ràng là anh ta cũng không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra nhưng sao có thể bình tĩnh tới thế kia được.
“Thế nào hả?”
Thấy hai con không hồi đáp Giang Bách Hợp lại lên tiếng hỏi thêm lần nữa.
Lần này, Hàn Lạc Thần rốt cuộc cũng phản ứng lại, anh đặt chén cơm đang ăn dở xuống bàn, đan hai bàn tay lồng vào nhau, chống khuỷu tay tạo ra một góc vuông vắn.
“Theo con thấy cứ chờ bố xuất viện trước đã rồi tính.”
Giang Bách Hợp hí hửng đáp lại ngay:
“Điều này thì con khỏi cần lo vì đó chính là chủ ý của bố con.”
“Mẹ…” Hàn Lạc Thần thở dài một tiếng “mẹ có thấy là mẹ đang đưa hạnh phúc của con ra trao đổi không?”
“Không có.

Người ta thường nói: “mưa dầm thấm lâu”, hai đứa cứ ở bên nhau lâu sẽ có tình cảm thôi! Hơn nữa con cũng đã ba mươi rồi còn gì nữa.

Con không lo nhưng mẹ lo.” - Giang Bách Hợp hạ thấp giọng bắt đầu kể lể- “Ở tuổi như mẹ người ta đã con bồng cháu bế rồi.

Con xem mẹ ngay cả con dâu cũng chưa có.

Đi ra ngoài chỉ toàn bị người ta coi thường thôi!”
Sụt sịt lên mấy tiếng, Giang Bách Hợp tiếp tục than phiền đầy ấm ức:
“Người ta nói con trai mẹ chỉ có tài năng kinh doanh và lãnh đạo còn khả năng tìm vợ thì là số âm.

Con nói xem con trai mẹ vừa đẹp trai, tài giỏi, thành công, lại không thua kém một ai như này sao mẹ lại phải chịu những lời lẽ ấy cơ chứ!”

Cuối cùng, Hàn Lạc Thần cũng phải bó tay chịu hàng, gật gật đầu lia lịa:
“Được, được, con đồng ý.

Con kết hôn là được chứ gì.”
Đôi mắt Giang Bách Hợp sáng rực như bắt gặp ánh nắng bất chợt len lói trong tiết trời đông.
“Thật sao?”
“Ừm…”
Xử lí xong đứa con trai ngang bướng, Giang Bách Hợp mới yên tâm quay sang hỏi Hạ Băng Tâm.
“Băng Tâm, ý con thế nào?”
Đột nhiên bị hỏi khiến Hạ Băng Tâm nhất thời ngớ người mất mấy giây, cô lấp lửng nhìn sang phía Hàn Lạc Thần, dường như sự lạnh lùng của anh chưa bao giờ khiến cô tỉnh táo nổi.
“Con… con…”
“Băng Tâm, dù sao đó cũng là tâm nguyện của mẹ con, chúng ta nên hoàn thành nó thật tốt.

Có đúng không?”
“Vâng…” Hạ Băng Tâm đành nhắm mắt gật đầu.

Bởi vì mẹ chính là giới hạn duy nhất khiến cô không thể cưỡng cầu lại được.
Sau bữa sáng bức bối, Hạ Băng Tâm quyết định ra ngoài dạo phố.

Cô lạc bước trên con phố tấp nập nhưng lòng lại thấy cô đơn.

Vốn dĩ nơi này không hề thuộc về cô.
Ra khỏi thành phố náo nhiệt, Hạ Băng Tâm rẽ vào con hẻm cũ ở bên rìa phía Tây.

Lối đi vào trong nhỏ hẹp, mặt đường ghập ghềnh bởi những vết nứt nẻ và lỗ sụt lún sâu, lại dính đầy cát bụi và bùn đất.

Chỉ trong thoáng chốc đôi giày thể thao trắng của cô đã bị vấy bẩn.

Nhưng chính tại nơi này mới cho cô cảm giác quen thuộc và yên bình.
Cô không cần quan tâm tới thái độ của bất cứ ai.

Cô cứ là cô một Hạ Băng Tâm đầy nỗ lực và quật cường, không bao giờ chịu từ bỏ.

Nhưng chẳng hiểu sao từ lúc vào nhà họ Hàn cô lại trở nên tự ti và mang nhiều nỗi sợ đến như thế.
Đang lan man trong đống suy nghĩ rối ren cho nên Hạ Băng Tâm không hề để ý có người đang gọi mình từ xa.
“Băng Tâm… Hạ Băng Tâm…”
Mãi cho tới tiếng gọi thứ hai cô mới phản ứng lại được, đôi mắt đượm buồn và tăm tối của cô như tìm thấy được luồng ánh sáng bất chợt trong thế giới mênh mông.
Hai người một nam một nữ thoăn thoắt chạy tới, bất giác trên bờ môi Hạ Băng Tâm nhếch lên nụ cười không vui.
Cô gái vừa tới vỗ nhẹ lên vai Hạ Băng Tâm tỏ vẻ hờn dỗi.
“Này, cậu đang chơi trò mất tích đó sao? Tự nhiên biến mất không một dấu vết làm bọn này lo muốn chết.”
“Tớ chuyển chỗ ở rồi.”
Đôi nam nữ kia kinh ngạc quay sang nhìn nhau, cô gái kia tiếp tục hỏi:
“Chuyển đi đâu?”
Hạ Băng Tâm cúi sấp đầu ủ rũ đáp:

“Nhà họ Hàn… Tớ sắp kết hôn với Hàn thiếu gia nhà họ.”
Hai chữ “kết hôn” chẳng khác gì như luồng sét đánh ngang tai đôi nam nữ kia khiến đầu óc họ trở nên mụ mị.
“Ai kết hôn cơ?”
“Kết hôn với ai cơ?”
Hạ Băng Tâm hít hà một hơi thật sâu, thật lâu, thật chậm, cô càng cố diễn ra vẻ mình ổn thì càng lộ rõ sự sầu ưu và não nề.
“Tớ kết hôn với tổng giám đốc Hàn Thị- Hàn Lạc Thần…”
Người đàn ông kia thô lỗ bước tới xoay cánh vai Hạ Băng Tâm đứng đối diện mình.
“Hạ Băng Tâm… Em bị sao thế? Hàn Lạc Thần là người như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?”
Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, Hạ Băng Tâm cố ức chế cảm xúc, đôi môi mềm gượng cười, cô gật đầu:
“Em biết, biết chứ! Là người đàn ông “cuồng lạnh lùng” đối với phụ nữ.

Là người xấu xa, ích kỉ, độc ác và mưu mô.”
Nỗi phẫn uất của người đàn ông kia xông lên hừng hực khiến anh ta không thể ức chế được mà thét lên:
“Em biết vậy sao còn kết hôn với anh ta.”
“Vì đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ em.”
Tất cả dường như đều chết lặng.

Sự im lặng tới mức họ có thể nghe rõ tiếng gió thổi ngang qua tai.
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay sang phía Hạ Băng Tâm với vẻ xót xa vô cùng.
Cho dù cô có cố gắng thế nào thì nước mắt vẫn cứ lã chã rơi.

Những giọt nước mắt chứa đầy chua xót chảy dài trên hai gò má.

Trái tim mỏng manh của cô một lần nữa vụn vỡ thành nhiều mảnh vụn.
“Băng Tâm… Có nhất thiết phải gượng ép bản thân như thế không?”
Vẫn biết là dư thừa nhưng hai người họ vẫn cố an ủi Hạ Băng Tâm.

Trước nay, cô luôn là như thế, cái gì đã quyết định thì nhất định phải đi đến cùng.
Ba bọn họ được xem như là thanh mai trúc mã.

Người đàn ông kia là Ôn Diêu chàng trai ấm áp ngọt ngào nhưng tính khí khá nóng nảy.


Người phụ nữ là Trình Nhu một cô gái nhẹ nhàng trầm tính ôn nhu và hiểu chuyện.

Tình bạn giữa họ xuất phát từ những khuyết thiếu, đó chính là thiếu đi tình thương của cha hoặc mẹ.

Từ nhỏ họ luôn bên cạnh bảo vệ nhau khi bị đám trẻ khác bắt nạt.

Cho dù có bị đánh đến chuầy xước chảy máu thì họ vẫn không bỏ chạy một mình.

Dần dần tình bạn ấy trở nên keo sơn.
Thời gian sau khi tang lễ của mẹ Hạ Băng Tâm kết thúc, vì quá vội vã cho nên cô không kịp thông báo tới hai người họ khiến bọn họ lo sốt vó, thậm chí còn nghĩ tới việc cô có ý định tự tử.
Ba người ngồi cạnh nhau ở vách đá sát bên căn nhà cũ của Hạ Băng Tâm, dựa đầu vào vai nhau, cùng hướng mắt nhìn bầu trời rộng lớn.
Ôn Diêu rầu rĩ hỏi:
“Băng Tâm, em định sẽ kết hôn thật đó à.”
Hạ Băng Tâm cắn chặt môi gật đầu:
“Ừm… Cho dù thế nào em cũng phải thực hiện tâm nguyện của mẹ.”
Lời nói của Ôn Diêu còn chưa dứt thì Băng Tâm đã cắt ngang:
“Nhưng anh ta là…”
“Cho dù anh ta có sứt tay gãy chân hay gì gì đi chăng nữa thì em cũng phải cưới cho bằng được.”
Trình Nhu chen lời hỏi tiếp:
“Vậy bao giờ hôn lễ sẽ diễn ra?”
“Mồng sáu tháng sau.”
“Nhanh tới vậy sao?”
“Đàng nào cũng cưới… Sớm một chút cũng tốt mà.”.