"Cô nha, cô thiếu tự tin quá rồi. Nếu tôi có điều kiện tốt như thế, tôi không sợ gì đâu!" Mạnh Tiểu Ngư nói.
Tô Ảnh nhìn thoáng qua ánh đèn ngoài cửa sổ, nói ra: "mỗi người có nỗi khó xử riêng."
Thời gian một tuần trôi qua.
« Thôn Thiên đại đế » cũng càng ngày càng nổi.
Bất kể là tỉ lệ người xem trên đài truyền hình hay là xem chiếu trên mạng đều dần tăng cao, càng ngày càng cao hơn, cuối cùng ổn định ở tỉ lệ người xem là 4.
Chủ đề liên quan tới « Thôn Thiên đại đế » trên mạng cũng càng ngày càng nhiều.
Nam nữ diễn viên chính và mấy vai phụ cũng nổi theo, dẫn đến mấy trào lưu nhỏ.
Mà Ảnh Hạ Che Phủ phụ trách biểu diễn khúc nhạo dạo đầu và nhạc đệm của phim cũng nổi dần theo.
Lượt nghe và lượt download trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn dần dần dâng cao, chỉ mới qua một tuần mà đã lọt vào top 10.
Điều này đối với ca sĩ nổi tiếng mà nói, có lẽ không tính là gì.
Thế nhưng Ảnh Hạ Sa Bà là người mới tinh nha, vẻn vẹn chỉ dựa vào mấy bài hát đã chiếm đoạt bảng xếp hạng, đây không phải là chuyện nhỏ bình thường.
Vô số công ty đều đang hỏi thăm ca sĩ mới này là ai.
Hôm đó, Tô Ảnh đang ở trong nhà tưới hoa, điện thoại di động vang lên, Tô Ảnh ấn Bluetooth nghe: "Đạo diễn Dương?"
Người gọi điện thoại tới là Dương Chính.
Dương Chính cười ha hả nói: "Tô Ảnh, gần đây có bận gì không?"
"Không bận gì hết, ở nhà nhàn rỗi nha." Tô Ảnh trả lời: "Cấp trên của tôi đi công tác chưa về, cho nên mấy ngày nay tôi nhàn đến nỗi sắp mốc rồi đây!"
Dương Chính lập tức cười ha ha, nói: "Có cái công ty đĩa nhạc muốn ký kết với cô làm ca sĩ dưới trướng, cô có hứng thú vào nghề không?"
Tô Ảnh suy nghĩ, nói: "Có lẽ thôi, ca hát chỉ là nghề phụ của tôi. Bây giờ tôi cũng không có cách nào đường đường chính chính làm ca sĩ, không thể phối hợp với công ty đi biểu diễn được. Trợ lý mới là công việc chính của tôi!"
Dương Chính thấy Tô Ảnh quả thực không hứng thú, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, tùy ý hàn huyên hai câu liền cúp điện thoại.
Tô Ảnh cho rằng chuyện này trôi qua như vậy, không lâu sau, Diệp Tự nhắn tin qua: "Có thời gian không?"
Tô Ảnh cúi đầu nhìn tin nhắn của Diệp Tự, nhanh chóng bỏ bình nước xuống, trả lời tin nhắn của Diệp Tự: "Anh Phong Nguyệt, em có thời gian, có chuyện gì không?"
"Có tiện đi ăn bữa cơm không?" Lúc Diệp Tự nhắn tin này, ngón tay hơi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên anh mời một cô gái ăn cơm.
Tô Ảnh nhìn thời gian, vừa khéo đến trưa, lập tức trả lời tin nhắn: "Được, hiếm lắm anh Phong Nguyệt mới mời khách, em nhất định phải nể tình rồi!"
Diệp Tự thấy Tô Ảnh nhắn lại, không nhịn được cười rạng rỡ.
Trợ lý của Diệp Tự đứng ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đại thiếu gia nhà mình cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?
Không dễ dàng nha!
Không biết rốt cuộc cô gái đó có thân phận gì, ban đầu muốn đi điều tra xem sao, thế nhưng đại thiếu gia không chịu đồng ý, nếu mình lén đi điều tra bị đại thiếu gia biết, có lẽ công việc này cũng sẽ chấm dứt.
Thế nhưng với tốc độ và tiến độ này của đại thiếu gia, lúc nào mới có thể theo đuổi được con gái người ta nha!
Diệp Tự chọn thời gian và địa điểm, rồi nói với trợ lý của mình: "Cậu không cần đi theo."
Trợ lý lập tức đứng ở một bên làm bình hoa.
Hiểu rồi hiểu rồi, không muốn làm bóng đèn.
Đại thiếu gia, ngài hãy cố lên!