Sầm Yến Hành mở miệng nói: "Tôi đã nếm thử sáu món ăn này. Từ các khâu chế biến món ăn, hai vị gần như làm giống nhau, độ lửa, phối nguyên liệu, phối gia vị đều vừa đủ. Nhưng hương vị của thành phẩm lại khác nhau. Thành phẩm của Mao phu nhân rất ngon, nhưng vị lại thua xa! Mà dì Tô —— "

Sầm Yến Hành cũng gọi dì Tô theo Phó Thịnh.

Rất rõ ràng, thái độ khác biệt.

Sầm Yến Hành quay đầu nhìn Tô Như Quân: "Dì Tô đã được chân truyền đồ ăn Tô gia. Tài nấu nướng này đã không thua kém gì tiền bối Tô Chân!"

Đầu tiên là Tô Như Quân vui sướng mỉm cười, ngay sau đó sắc mặt của bà trở nên tái nhợt, bà cười khổ, rõ ràng là đã ý thức được điều gì.

Xem ra, bây giờ có một số việc, đã không thể che giấu được nữa!

Nghe thấy những lời phê bình này của Sầm Yến Hành, Tô Như Thiến không thể nào ngồi yên được nữa, nhất thời thét lên: "Làm sao có thể? Tôi mới là truyền nhân của đồ ăn Tô gia! Tô Như Quân chỉ là đứa con gái riêng bị nuôi bên ngoài, sao có thể biết cách làm đồ ăn Tô gia? Tôi không tin, tôi kiên quyết không tin!"

Phó Thịnh nói với Mộc Minh: "Đưa đồ ăn dì Tô làm qua, cho Mao phu nhân nếm thử."

Mộc Minh lập tức chia phần ăn còn dư lại từ ba đĩa ra, đưa qua.

Tô Như Thiến mất hết kiên nhẫn, cầm đũa lên nếm thử.

Khoảng khắc đồ ăn vừa vào miệng, cơ thể của Tô Như Thiến lay động, suýt nữa té ngã trên đất!

"Không, không thể nào! Không thể nào! Tại sao bà có thể có cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia? Điều này là không thể nào! Bà vốn không có cơ hội!" Tô Như Thiến không thể nào chấp nhận được thực tế này, hét lên the thé: "Sao bà có thể học? Tôi rõ ràng luôn nhìn chằm chằm vào bà, bà vốn không có thời gian cũng không có cơ hội tiếp xúc với đồ ăn Tô gia!"

Tô Như Quân nhìn Tô Như Thiến điên cuồng gào théo, rũ mi mắt xuống, nói: "Tất nhiên là tôi biết bà vẫn luôn trông chừng tôi, vậy nên sao tôi có thể để bà nhận ra được chứ? Nhưng bà nghĩ thử xem, cha nuôi của tôi là một doanh nhân giàu có, tại sao ngày nào tôi cũng phải đi làm thêm bên ngoài mấy tiếng?"

Tô Như Thiến như nghĩ tới điều gì đó, khó có thể tin nổi nhìn Tô Như Quân.

Tô Như Quân nhìn vẻ mặt này của Tô Như Thiến, cuối cùng chậm rãi nói ra bí mật được cất giấu lâu trong lòng: "Đúng vậy. Thật ra cha nuôi của tôi, doanh nhân giàu có đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Ngay từ đầu, ông nội đã biết đến sự tồn tại cuả tôi. Vậy nên, không lâu sau khi tôi ra đời, bị người vứt ở ven đường, ông nội đã tìm một người nhận nuôi tôi. Tài nấu nướng của tôi, thật sự không phải là do Tô Chân dạy, mà là ông nội tự tay dạy."

Tô Như Thiến như nghe thấy trò cười lớn, người lui về phía sau hai bước: "Không, không thể nào!"

"Ngày nào tôi cũng lấy cớ đi làm thêm để ra ngoài gặp ông ấy, sau đó ông ấy nắm tay tôi dạy tôi nấu ăn." Tô Như Quân tiếp tục nói: "Tất nhiên, hồi đó tôi cũng không biết ông ấy chính là ông nội của tôi, tôi chỉ nghĩ ông ấy là ông lão bình thường, đơn thuần thích dạy tôi nấu ăn. Cho tới sau này, bà xuất hiện ở trước mặt tôi, lấy thân phận cháu gái của Tô gia cảnh cáo tôi, không cho phép tôi đến gần Tô gia nửa bước. Tôi mới biết, người dạy tôi nấu ăn đó, lại là ông nội ruột của tôi."

Đôi đũa trong tay Tô Như Thiến lập tức xuống trên sàn nhà, miệng lẩm bẩm nói: "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng tôi mới là con gái Tô gia, rõ ràng tôi mới là người thừa kế của Tô gia. Tại sao? Tại sao bà lại tồn tại trên đời này? Tô Như Quân, tại sao bà không đi chết đi? Chỉ cần bà chết rồi, Tô gia sẽ chỉ có một đứa con gái là tôi!"

Trong phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Mao Vũ Phỉ cũng ngây người, cô ta không ngờ hôm nay sẽ xảy ra biến cố như thế này, cô ta đã ngu người đến không biết nói gì cho phải rồi.

Tô Ảnh cũng ngây người!

Trước kia cô chỉ hoài nghi mình có quan hệ với Tô gia, bây giờ lúc đã xác nhận được điều này, tâm tình của cô còn nặng nề hơn so với khi chưa biết.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì!