Cả người Mộc Minh đang run rẩy, sợ tổng giám đốc sẽ giận chó đánh mèo lên người mình, cắn răng, một câu cũng không dám nói.

Phó Thịnh đã đoán được từ vẻ mặt của Mộc Minh, khẳng định trên mặt mình có gì đó.

Phó Thịnh không chút nghĩ ngợi, quay người đi vào phòng tắm.

Một giây sau, trong phòng tắm đã truyền đến âm thanh Phó Thịnh cắn răng nghiến lợi: "Tô Ảnh!"

Trong căn phòng bên cạnh, Tô Ảnh còn đang ngủ say, bị Phó Thịnh gầm lên giận dữ đánh thức.

Tô Ảnh cầm lấy đồng hồ báo thức đầu giường nhìn xem, a, còn mười phút nữa mới đến lúc phải dậy, chợp mắt thêm chút nữa... chợp mắt thêm chút nữa...

Một phút sau, một bóng người đã đi vào trong phòng Tô Ảnh, trực tiếp nhảy lên giường Tô Ảnh, ghé vào bên tai Tô Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng:"Tô Ảnh! Cô đứng lên cho tôi!"

Tô Ảnh bị tiếng thét này dọa cho khẽ run rẩy, theo bản năng giơ chân đạp tới.

Phó Thịnh là ai chứ?

Sao có thể để cô thành công được?

Phó Thịnh duỗi đôi chân dài đè ép, trong nháy mắt đặt Tô Ảnh ở trên giường, cả người phủ lên người Tô Ảnh, khuôn mặt anh tuấn gần như dán sát vào khuôn mặt của Tô Ảnh.

Lúc này rốt cục Tô Ảnh cũng tỉnh táo lại, vừa nhấc mắt, đã thấy gấu chó lớn và sợi râu màu đỏ trên mặt Phó Thịnh, không nhịn được phì một tiếng, cũng cười thành tiếng.

"Còn dám cười?" Phó Thịnh giận không chỗ phát tiết, đưa tay hung hăng đánh mông Tô Ảnh một cái, mặc dù cách lớp chăn mỏng, Phó Thịnh vẫn cảm nhận được sự mềm mại co dãn.

Có lẽ bởi vì xúc cảm không tệ, Phó Thịnh còn theo bản năng bóp một cái.

Sau bóp xong, hai người đồng thời cứng lại.

Ngay lúc này, Lâm quản gia và mấy nữ hầu nghe thấy tiếng la phẫn nộ trong phòng, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, cùng nhau lao đến.

Khi bọn họ nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình đè Tô Ảnh trên giường, tư thế của hai người vô cùng mập mờ, Lâm quản gia ai u một tiếng, quay người chạy ra ngoài.

Lâm quản gia mừng khấp khởi nghĩ: khó trách đại thiếu gia để cho Tô Ảnh làm trợ lý sinh hoạt của mình, thì ra là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng a! Mình đã nói rồi, đại thiếu gia xưa nay không gần nữ sắc, làm sao lại đột nhiên tìm một người phụ nữ làm trợ lý được. Đại thiếu gia đã nghĩ thông rồi! Đây đúng là điều đáng mừng!

Tô Ảnh nhìn thấy Lâm quản gia và mấy nữ hầu lời không nói câu nào quay đầu bỏ đi, đồ đần cũng biết họ hiểu nhầm cái gì.

Lâm quản gia, mọi người đừng đi!

Sự việc không phải như mọi người nghĩ đâu!

Tô Ảnh nhanh chóng đẩy Phó Thịnh ra: "Phó tổng! Đây là phòng của tôi!"

Phó Thịnh chỉ gấu chó trên mặt mình hỏi: "Ai vẽ?"

Tô Ảnh chột dạ: "Anh vẽ bé heo cho tôi, mà không cho phép tôi vẽ gấu chó cho anh à!"

"Cô..." Phó Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương của Tô Ảnh, không hiểu sao cơn giận trong lòng lập tức bay mất không thấy tăm hơi.

"Tôi thật sự quá chiều cô rồi, chiều đến nỗi không biết trời cao đất rộng!" Phó Thịnh xoay người lập tức nằm ở trên giường Tô Ảnh, túm lấy chăn của Tô Ảnh hung hăng lau sạch vết son môi trên mặt.

"Phó tổng, đó là chăn của tôi." Tô Ảnh không biết sống chết lại thêm một câu.

Phó Thịnh vừa trừng mắt, Tô Ảnh lập tức làm động tác kéo khóa, bày tỏ sẽ không dám nói thêm nữa.

Phó Thịnh chợt phát hiện Tô Ảnh vừa mới tỉnh ngủ mang theo hơi thở lười biếng.

Khuôn mặt nhỏ mộc mạc đã không còn bất kỳ vết thương nào, sạch sẽ thanh thuần khiến người ta không nhịn được muốn nhéo hai cái.

Phó Thịnh cảm giác ngón tay lập tức hơi ngứa, không chờ anh kịp phản ứng, ngón tay đã nhéo má cô.

A, xúc cảm thật sự rất tốt, trơn bóng non nớt, thổi qua là nứt.