Cô cũng không phải là người trì độn.Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô rất nhiều.

Nhất là sau khi lên đại học, cô được rất nhiều người theo đuổi, cũng được chứng kiến không ít mánh khóe.

Tại sao không cùng ai yêu đương chứ, một mặt là không gặp được người cô thích, một phương diện khác là không có thời gian yêu đương.
Thư tình thu đến mỏi tay, trong lúc học đại học thời điểm khoa trương nhất, sáng sớm có thể nhận được đồ ăn sáng từ năm sáu người tặng.
Có người bày nến hình trái tim ở dưới ký túc xá của cô, còn ôm ghita hát tình ca.
Có người vào lễ Giáng Sinh sẽ giả làm ông già Noel tặng quà cho cô.
Có người còn ở trên diễn đàn trường học tỏ tình với cô.
Chính bởi vì từng cảm nhận sự theo đuổi cùng yêu thương từ người khác như vậy, cho nên cho dù cô chưa từng trải qua yêu đương, cũng luyện thành người đàn ông nào có tâm tư như vậy với cô, cô cũng có thể nhìn một cái là đoán ra được.
Phản ứng giờ này khắc này của anh, còn có câu nói kia, toàn bộ đều biểu hiện ra, anh có tâm tư khác với cô.
Nói thật, cô có chút mộng bức.
Cũng may trước đó cô đã phát giác ra loại quan hệ anh em giữa anh và cô không giống với Hàn Thuật, cũng phát giác hai người cùng ở chung dưới một mái nhà là không thích hợp.

Nếu không, lúc này có thể cô sẽ kinh ngạc rất lâu cũng không nói ra lời.
Từ trước đó, trong lòng cô, đã không cảm thấy anh giống với anh trai, nên dự định bất quá là về sau cố gắng xem anh như là anh họ nội hoặc là anh họ ngoại mà đối xử..
Cô rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
Vô thức lui về sau một bước, đây là tư thái phòng thủ.
Anh trong lúc nhất thời không biết là nên vui hay nên buồn.

Vui là vì, giờ khắc này cô coi anh là người đàn ông cần phải phòng bị.

Buồn là vì, cô thông minh như vậy, từ lúc nói câu nói kia ra miệng, quan hệ giữa hai người liền không thể giống như trước đây.
Cũng tốt, trước nay anh cầu mong không phải là một người em gái.
Anh cũng không biết sau câu nói "Đừng rời xa anh" anh nên nói cái gì, có lẽ coi như trước đó đã suy nghĩ sẵn trong đầu, giờ khắc này cũng nói không nên lời.

Sau một hồi trầm mặc, cô mở miệng trước, nhẹ giọng hỏi anh: "Ăn cơm tối chưa?"
Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy.
Không đáp ứng, chính là biến tướng của cự tuyệt.
Anh cũng không thất vọng, anh biết cô còn chưa thích anh, bây giờ có thể nói sang chuyện khác, đã là bao dung rồi.
Nếu cô đã không nguyện ý, cũng vô thức cự tuyệt trong lời nói, vậy anh cũng không cần lại nói thêm gì nữa.
"Chưa." Thanh âm của anh vẫn còn có chút khàn khàn.
Dưới bối cảnh như vậy, đối diện quảng trường còn đang khàn cả giọng hô: "Lục Hạo Thiên, ngươi không phải là người!"
Cô muốn cười, một giây sau liền muốn làm ra biểu tình mỉm cười, nhưng cô lại áp chế khóe môi: "Vậy.."
Anh lúc này mới kịp phản ứng: "Ừ, có hơi ồn ào."
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cậu trai trẻ kia.
Thanh âm cậu trai trẻ ở trong điện thoại đều khàn đến không nghe được, nhưng vẫn nhảy cẫng lên nói: "Đại ca, tôi tính giờ rồi, hai mươi phút ha."
"Ừm." Anh nhìn cô: "Gửi tài khoản cho tôi."
Cậu trai trẻ: "Gia, đại ca, lần sau có hoạt động như thế này, thì tìm tôi a, tôi giọng lớn, cổ họng khỏe."
Lục Hạo Thiên: "..."
Cô đưa anh đến một cửa hàng cháo gần khách sạn, gọi cho anh cháo hải sản cháo và thức ăn.
Anh thật sự đói bụng rồi, anh cả ngày hôm nay, cũng chỉ vội vàng ăn bữa ăn trên máy bay, anh cúi đầu húp cháo ăn và thức ăn.
Cô ngồi đối diện anh, một tay chống cằm nhìn bài trí trong cửa hàng.

Lúc này đã qua giờ cơm, trong cửa hàng ông chủ và bà chủ đang lảm nhảm việc nhà, rất vụn vặt cũng rất ấm áp, khiến người ta phải hâm mộ.

Cô đột nhiên nói ra: "Trước khi tốt nghiệp, nghĩ đến sau này mình nhất định có thể làm nên chuyện lớn.

Sau khi tốt nghiệp rồi, ngược lại cảm thấy thời gian bình thường một chút cũng tốt.

Con người em, không có chí hướng lớn như vậy, cũng biết năng lực của mình ở đâu, cho nên, không sợ anh chê cười, em hiện tại muốn nhất chính là có thể có một tổ ấm nhỏ ấm áp thuộc về chính mình.


Mỗi ngày ăn ngon một chút, trôi qua vui vẻ một chút, vận khí tốt cũng muốn tìm một người đôi bên đều thích nhau làm bạn cả đời, giống như bọn họ vậy."
Ánh mắt của cô rơi vào trên người ông bà chủ tiệm.
Anh nghe được lời nói này cũng không bất ngờ.
Anh và cô là hai loại người khác biệt hoàn toàn, cô ở trong lòng anh, vốn đã là một điều ngoài ý muốn.

Anh biết rõ bản thân cũng không phải là kiểu người mà cô sẽ thích.
Sự cự tuyệt của cô, cũng giống như con người cô vậy, ôn nhu lại thể diện.
"Ừ, anh biết." Anh cúi đầu nhìn tôm trong chén: "Làm bạn cả đời, anh cũng muốn tìm một người đôi bên cùng thích nhau."
Cô rốt cục nhìn về phía anh, gật đầu cười.
Ý tứ của cô chính là như vậy, cô sẽ chỉ cùng với người cô thích, cũng là người thích cô ở bên nhau.

Hiện tại anh không phải là người mà cô thích.
Anh đáp lại cũng là như vậy, anh là thật sự đặt cô ở trong lòng, nhưng anh mong chờ cũng là lưỡng tình tương duyệt.

Anh sẽ không miễn cưỡng cô nhất định phải ở bên cạnh anh.

Từ nay về sau, cô sẽ không xem anh là anh trai, sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông bình thường -- không khác gì đồng nghiệp nam muốn hẹn cô ăn cơm xem phim ở trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Anh không ở thế yếu, cũng không có ưu thế.
Cuối cùng, nếu như cô đi cùng với anh, cũng chỉ là bởi vì, cô thích anh, chỉ thế thôi.
Cơm nước xong xuôi trở về, anh cũng thuê một phòng ở khách sạn này.

Cô thấy sắc trời cũng không còn sớm, tạm biệt rồi liền trở về phòng.

Có thể là quá mức mỏi mệt, cô nằm ở trên giường rất lâu rất lâu.

Hôm nay khi anh không liên lạc với cô được, còn có thể tìm ra cô, nhìn thấy cô, muốn nói trong lòng cô không một chút xúc động, đó là giả.

Dù sao cô cũng là người có máu có thịt có tình cảm.

Nhưng cô biết, cô không thích anh.
Cô chưa từng thích qua người nào, nhưng cô biết, cô còn chưa thích anh.
Cô không ngủ được.
Anh ở cùng một tầng lầu với cô, ngược lại vừa đặt đầu lên gối liền ngủ.

Từ tối hôm qua bôn ba đến giờ, tổng cộng cũng không ngủ được mấy tiếng, thân thể đã rất mệt mỏi.
Khi mất ngủ, mới phát hiện điện thoại quan trọng biết bao nhiêu.
Cô muốn nghe nhạc, muốn lướt weibo, muốn tìm người nói chuyện phiếm, cuối cùng chỉ có thể chán nản rời giường.

Trong TV, đang phát ti3t mục giải trí, dĩ vãng cô đều có thể xem say sưa ngon lành, hôm nay làm thế nào cũng xem không vào.
Cô cũng không có bình tĩnh như cô biểu hiện ra như thế.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô cố ý che quầng mắt thâm của mình.
Cô lưu lại một tờ giấy ở quầy tiếp tân liền xuất phát đi tiệm sách gần đó, mua cho cô bé cô giúp đỡ kia không ít sách, lại mua một chút đồ dùng sinh hoạt.

Hai người vội vàng gặp mặt ở cửa trường học, cô bé kia giống như cô lúc trước, bất quá so với cô vẫn ưu tú hơn nhiều.
Khi cô trở về khách sạn, trong tay còn cầm bảng thành tích cô bé kia đưa cho cô.
Vô cùng tốt, vẫn luôn ở trong top năm người đứng đầu trong lớp.

Cô bé nói, chỉ cần thi đại học phát huy bình thường, hẳn là có thể thi đậu đại học.
Trong lòng cô vô cùng vui vẻ, hôm qua mất ngủ phiền muộn đều tan thành mây khói.
Cô luôn cảm thấy, bản thân vẫn làm được một ít chuyện.
Hết thảy đều bình thường như thế.

Cô muốn trở về tiếp tục đi làm, anh cũng muốn trở về Dương Phương tiếp tục nói chuyện hợp tác cùng Tấn Uyên.

Hai người ngồi xe tới trạm tàu cao tốc đứng, trạm tàu cao tốc rất nhiều người lui tới, mục đích cũng không giống nhau, cửa xét vé cũng khác biệt.

Một cái phía bên trái, một cái phía bên phải.
Loa phát thanh bên trong đang nhắc chuyến xe cô muốn ngồi còn bao nhiêu phút bắt đầu xoát vé.
Cô tạm biệt anh chuẩn bị quay người đi, lại bị anh gọi lại.
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Không biết anh còn muốn nói gì nữa.
Nào biết được anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bạc đưa cho cô: "Đây là chiếc nhẫn trước đây em mua, là một đôi với chiếc nhẫn của em."
Cô đều sắp quên đôi nhẫn này.
"Đây là một đôi nhẫn, cũng không cần phải tách ra." Anh nhìn cô, cười cười: "Hi vọng về sau em có thể đưa cho người mà em thích thật sự."
Đừng nói là cô, liền là chiếc nhẫn nam vẫn luôn bùng nổ trong khoảng thời gian này cũng sợ ngây người.
"Chủ nhân..

đem ta đưa cho Băng Nhi?"
"Sao đột nhiên hắn lại như vậy a, hắn không phải thích Băng Nhi sao!"
Nhẫn nam kiên quyết không thừa nhận, đi theo anh bên người lâu như vậy, nó có chút không nỡ rời đi anh.
"Chuyện gì xảy ra a, rõ ràng thích Băng Nhi, lại đem ta cho Băng Nhi, còn nói muốn Băng Nhi đưa ta cho người Băng Nhi thích thật sự..

Có ý tứ gì a?"
Cô đã sớm tháo chiếc nhẫn kia ra, bình thường đều đặt ở ngăn nhỏ trong túi xách, cùng với chiếc nhẫn bạc mẹ nuôi cho cô.
Nhẫn nữ hiển nhiên thính lực rất tốt, dù ở trong túi xách cũng nghe được cuộc đối thoại này.
"Vợ ơi, em nói chủ nhân có ý tứ gì a, vợ ơi, vợ ơi, hello?"
"Gọi hồn anh ấy à."
"Chủ nhân có ý tứ gì a."
"Đàn ông chó thủ đoạn thật thâm sâu, lấy lui làm tiến a.

Ai còn không hiểu cái dạng đàn ông này."
Any nghe đôi nhẫn trò chuyện, mặt không đổi sắc cười nhạt với cô nói: "Coi như không phải anh, cũng không sao.

Hi vọng em có thể được như mong muốn.".