Nghe anh nói xong, cô rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn.
Anh đối xử với cô tốt như thế, chắc chắn không hề kém hơn Hàn Thuật, mà cô lại không có cách nào coi anh như anh trai ruột của mình.

Cô đã làm sai điều này song không biết làm sao để sửa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô càng cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa, bây giờ anhchưa có bạn gái thì còn đỡ, nhưng nếu ngày nào đó anh gặp được người mình thích thì việc cô ở lại đây sẽ mang đến rắc rối cho anh.
Sau đó cô đã nghĩ thông, nếu không thể coi anh là anh ruột thì anh họ cũng được.
Cô thật lòng hy vọng anh sẽ sống tốt, sống hạnh phúc.
Sau khi nhận được bằng chứng chính xác anh đưa, suy nghĩ đầu tiên của cô là gọi điện cho Chu Vũ Lam.
Nào ngờ cô còn chưa kịp nhấn số, di động của cô đã rung lên, là Chu Vũ Lam gọi tới.
Hình như Chu Vũ Lam hơi gấp gáp, sau khi cô nghe máy, cô ấy lập tức giải thích không ngừng: “Hàn Băng Nhi, tớ gọi cho cậu là vì muốn giải thích mối quan hệ giữa tớ và Tổng giám đốc Lục, cậu đừng nghe mấy lời đồn bên ngoài nhé, tớ và anh ấy không phải kiểu quan hệ đó đâu!”
Cô trố mắt, “Hả? Cậu với anh ấy?”
“Không biết ai lắm mồm lắm miệng, thế mà lại đồn trước kia tớ và Tổng giám đốc Lục từng có khoảng thời gian dây dưa với nhau.

Toàn tin vịt hết đấy, tớ đang tức điên lên đây này! May là một người bạn đã báo cho tớ biết, đồn cái gì mà ngày xưa tớ thích Tổng giám đốc Lục, xuýt nữa thì ở bên nhau.

Băng Nhi, cậu đừng tin nhé, ngày trước tớ quen Tổng giám đốc Lục thật nhưng chẳng nói được mấy câu với nhau, làm sao mà thích anh ấy được, anh ấy lại càng không thể thích tớ, buồn cười thật!”
Hàn Băng Nhi: “…..

À?”
Chu Vũ Lam nói quá nhanh, tin tức này quá đỗi bất ngờ, cho tới lúc này cô vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chu Vũ Lam và Lục Hạo Thiên??
?
“Nếu tớ biết kẻ nào lắm lời, tớ nhất định phải xé xác ả ra!” Chu Vũ Lam thật sự tức giận, thật ra trong cái vòng này có không ít lời đồn đãi, nếu như cô không quen Hàn Băng Nhi, không hợp cạ đến nỗi trở thành bạn bè thì dù có nghe mấy lời đồn thế này cô cũng chỉ mỉm cười cho qua, chẳng thèm để tâm và cũng không tức giận, nhưng giờ là sao đây?

Cô và Hàn Băng Nhi đã là bạn, giờ lại đồn cô và người yêu của bạn có gì đó với nhau, định không cho cô kết bạn hay gì?
“À, tớ vẫn chưa hiểu lắm, có người tung tin đồn ư?”
Cô không biết có phải theo thói quen không mà mỗi lần có chuyện gì không hay xảy ra cô lại liên tưởng đến Hàn Hi Văn.
“Đúng thế, chỉ là tin đồn thôi!” Chu Vũ Lam thấy hình như Hàn Băng Nhi không tin chuyện này lắm nên bình tĩnh hơn một chút, “Giờ người nhà tớ đang hỏi có chuyện này thật không đây này.

Chẳng hiểu kiểu gì luôn, tớ mới gặp Tổng giám đốc Lục có vài lần, hơn nữa lúc đó anh ấy còn là bạn của anh trai tớ, hồi đó tớ với anh ấy nói chuyện với nhau tổng cộng không quá mười câu, sao tớ lại thích anh ấy mà làm sao anh ấy thích tớ được cơ chứ? Tớ không nói điêu đâu, hôm qua anh ấy nhìn thấy tớ còn chẳng nhớ tớ là ai nữa kìa….

Nên Băng Nhi à, cậu đừng tin mấy tin vịt đấy nhé.

Dù tớ không tốt cỡ nào cũng sẽ không thích người đàn ông đã có chủ, tớ không bao giờ ti tiện đến mức đó!”
Cô siết chặt điện thoại.
Cô đã hiểu rồi, nếu như cô đoán không sai, Hàn Hi Văn sai người theo dõi Chu Vũ Lam tất nhiên là muốn làm gì đó, chắc chắn cô ta biết mình và Chu Vũ Lam quen nhau.

Dựa vào tính cách của cô ta, cô ta không hy vọng mình và Chu Vũ Lam thân thiết.
Cô ta lòng dạ hẹp hòi, nếu nhất định muốn hai cô gái ghét nhau thì phải xuống tay từ chỗ người đàn ông, cho nên mới tung ra lời đồn chuyện Chu Vũ Lam và Lục Hạo Thiên.
Nhưng cô ta tính sai rồi, dù Chu Vũ Lam và Lục Hạo Thiên thật sự có gì đó thật, cô vẫn sẽ không xa lánh Chu Vũ Lam.
Vậy thì rốt cuộc mục đích thật sự của cô ta với Chu Vũ Lam là gì? Tốt hay không tốt đây?
Lần đầu tiên cô ta tìm thám tử là để ở bên Hứa Hoài Đức, lần thứ hai tìm thám tử theo dõi Chu Vũ Lam là vì lý do gì?
“Ừ, tớ tin cậu!” cô không mù, trông Lục Hạo Thiên và Chu Vũ Lam hôm ấy không giống kiểu từng có gì đó với nhau, “Có điều tớ cần phải giải thích với cậu một chút, anh ấy không phải người yêu của tớ đâu, giờ anh ấy là anh trai tớ.

Một thời gian trước bà Lụcđã nhận tớ làm con gái rồi… Trước đó định nói với cậu mà do có chuyện xen ngang nên…”
Chu Vũ Lam yên tĩnh một lúc: “…..?”
“Anh? Con gái? Có chuyện gì vậy?”
Cô giải thích ngắn gọn mối quan hệ hiện tại giữa mình và nhà họ Lục.

Chu Vũ Lam nghi ngờ: “Không thể nào, tớ thấy hai người chẳng giống anh em chút nào.”
Hai người họ làm gì giống anh em, rõ ràng trông như một đôi…
“Quả thật không giống anh em ruột.” cô cười, bọn họ không phải anh em ruột thịt mà là kiểu nửa anh em họ.
“Kệ đi, dù sao ngày xưa tớ không liên quan gì đến anh ấy hết á, cậu phải biết điều này.”
“Ừm.” cô nhớ đến chuyện quan trọng nên đổi chủ đề, “Đúng rồi, có một chuyện cần nói với cậu, hai ngày trước tớ nhận được một video, trong video có người đang theo dõi cậu.

Tớ đã nhờ… ừm, anh trai tớ cũng chính là Tổng giám đốc Lục đi điều tra.

Người đó chính là Hàn Hi Văn, cậu có biết cô takhông, cô ta đang theo dõi cậu đấy.

Tớ không rõ hai người có khúc mắc gì không nhưng gần đây cậu phải cẩn thận chút nhé, tớ lo cô ta sẽ gây sự với cậu.”
“Hàn Hi Văn?” Chu Vũ Lam chần chừ, “Cái người bị bế nhầm đấy hả?”
“Đúng… chính là cô ta.”
“Lạ thật.

Tớ với cô ta chẳng hề quen nhau.” Chu Vũ Lam còn nói, “Ý cậu là, có thể lời đồn này do cô ta truyền đi à?”
“Ừm, tớ đoán thế.”
Chu Vũ Lam hít vào một hơi, “Đúng rồi, cậu nói vậy tớ mới nhớ ra, trước đó một người họ hàng cùng chi của tớ từng đề cập rằng Lâm Hướng Đông cũng khá ổn, có phải bạn gái của anh ta là cái cô Hàn Hi Văn kia không?”
“…..

Phải.”
“Xem ra nghe thấy tiếng gió gì đó rồi.” Chu Vũ Lam cười lạnh, “Tớ ghét nhất là bị người ta tính kế thế này, hay lắm, bây giờ đã có chuyện cần làm, tớ sẽ đích thân đi hỏi Hứa Hoài Đức xem rốt cuộc bạn gái anh ta có ý gì.


Tớ còn chẳng có ấn tượng với anh ta thế mà bạn gái anh ta lại phòng bị tớ như kẻ thứ ba.”
Cô vốn không định làm gì Hứa Hoài Đức và Hàn Hi Văn, dù sao hai người này anh tình tôi nguyện, người ngoài không quản được.

Nhưng đó là trước khi nhận được điện thoại của Chu Vũ Lam, hiện giờ cô thật sự tức giận.

Khả năng lời đồn đó do cô ta phát tán, nếu không tại sao lại trùng hợp đến thế, vừa mới chụp được cô và Chu Vũ Lam ở chung một chỗ thì lập tức tung tin đồn Chu Vũ Lam và Lục Hạo Thiên từng dây dưa với nhau.

Cô ta muốn kéo anh vào chuyện này, như thế không được.

Cô không biết cô ta có ý đồ gì, mà cô cũng chẳng quan tâm, nhất định phải tiêu diệt ngay từ trong trứng.
“Tớ đi với cậu.” cô nói, “Đúng lúc tớ có mấy thứ muốn đưa cho Hứa Hoài Đức.”
Chu Vũ Lam đáp: “Được, cậu thấy mai được không, chuyện này thật sự khiến tớ tức chết.”
“Ừ được, mai tớ sẽ tan làm sớm.”
“Ok.” Chu Vũ Lam thở phào.
***
Cùng lúc đó, Lục Hạo Thiên không quên kế hoạch của mình, tranh thủ giờ nghỉ ngơi, anh đi đến cửa hàng điện tử gần công ty.
Theo lời giới thiệu của nhân viên cửa hàng, anh đã mua một chiếc đồng hồ theo dõi nhịp tim và lượng oxy trong máu.
Còn chưa kịp tự mình thao tác, di động của anh đã vang lên, là điện thoại Thịnh Viễn gọi tới.
Anh mỉm cười xin lỗi nhân viên cửa hàng rồi nhận điện thoại, “Cậu không đi làm à?”
Thịnh Viễn ở đầu dây bên kia trả lời: “Tớ tranh thủ lúc uống nước gọi điện cho cậu đây.

Tớ vừa nghe chị tớ nói người nhà họ Chu hỏi thăm chị ấy tình hình sức khỏe của cậu thế nào, hình như nhìn trúng cậu.

Tớ cũng không rõ tại sao nên mới hỏi thêm mấy câu, chị tớ nói là nhà họ Chu không biết ai đồn cậu với em gái của Chu Vũ Thành, chính là Chu cái gì Lam ấy, ngày xưa từng có gì đó với nhau, có chuyện này không?”
Anh cạn lời, “Chuyện quái gì vậy?”
“Tớ cũng thấy khó hiểu, nếu như cậu và em gái Chu Vũ Thành từng có gì đó thì tớ không thể không biết được.” Thịnh Viễn nói, “Người nhà họ Chu đang hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu đấy, nhưng cậu yên tâm chị tớ chưa nói gì đâu, cản thay cậu rồi.”
Đúng là chẳng hiểu kiểu gì.
Nếu hôm đó Chu Vũ Lam không chủ động chào hỏi trước thì anh cũng chẳng nhớ nổi cô ấy là ai.


Huống chi hồi anh với Chu Vũ Thành chơi với nhau, lúc đó anh mới bao nhiêu chứ, mới hơn 10 tuổi, Chu Vũ Lam lại càng nhỏ hơn, anh bị điên hay sao mới có ý đồ với em gái của bạn mình.
“Cảm ơn chị cậu giúp tớ nhé.” anh nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Nếu người nhà họ Chu hỏi nữa thì cậu cứ bảo tớ có bạn gái rồi.”
Thịnh Viễn lập tức hỏi: “Cậu có bạn gái á? Chuyện từ bao giờ? Ai cơ?”
Ba câu hỏi dồn dập khiến anh thật sự bất đắc dĩ, “Lấy cớ thôi, dù sao tớ cũng nói tớ và Chu Vũ Lam không có gì mà.”
Anh không để tâm chuyện này mấy, dù sao anh đi thẳng ngồi ngay, vốn dĩ anh và Chu Vũ Lam cũng chẳng có gì cả.
Nhưng…
Anh lại hỏi: “Có nhiều người đồn chuyện này lắm à?”
Thịnh Viễn nói: “Không nhiều lắm, chủ yếu là người nhà họ Chu thôi.”
Anh cảm thấy chuyện này vô cùng trùng hợp, hai ngày trước anh vừa gặp Chu Vũ Lam thì có tin đồn này, giống kiểu có ai đó cố tình tính kế.
Chắc chắn không phải Chu Vũ Lam rồi.

Nghĩ đến những việc vừa mới tra ra hôm trước, anh đoán, chẳng lẽ do Hàn Hi Văn làm?
Nếu như cô ta tung tin đồn, thế thì nhất định chuyện này sẽ đến tai Hàn Băng Nhi bằng một cách nào đó.
Cô… sẽ nghĩ thế nào đây? Cô ấy có hiểu lầm không?
Sau khi cúp máy, nhân viên cửa hàng đi tới tiếp tục giới thiệu chiếc đồng hồ này, “Thưa anh, anh xem màn hình theo dõi hiển thị nhịp tim của anh lúc này nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, đến giờ vẫn chưa bình thường trở lại.”
Anh điềm đạm hỏi, “Thật sao?”
Nhân viên bán hàng nhất thời không biết nên chào hàng thế nào.
Dù sao trông người đàn ông này không giống người sức khỏe không tốt.
Nhưng trên màn hình theo dõi hiển thị rõ ràng vừa nãy nhịp tim của anh ta nhanh hơn mà…
Nên nói “Đồng hồ theo dõi của chúng tôi cực kỳ chính xác, ai dùng xong cũng hài lòng” không nhỉ?
Lúc nhân viên cửa hàng đang rầu rĩ, anh chợt mở miệng, “Đóng gói lại giúp tôi, cảm ơn.”
Nhân viên cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít, “Thưa anh, chỗ chúng tôi có cả đồng hồ tình nhân bán rất chạy, anh có muốn mua cho bạn gái một cái không ạ?”
Vừa nãy cô nhân viên đứng hơi xa nhưng vẫn nghe loáng thoáng lúc người này gọi điện thoại hình như có nhắc tới bạn gái gì đó.
Anh liếc nhìn cô nhân viên một cái.
Nhân viên bán hàng chột dạ nghĩ hình như mình nói sai rồi.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên: “Cũng được, gói vào giúp tôi.”.