Hôm nay Hàn Băng Nhi được mùa vụ lớn, tâm tình anh cũng tốt lên nhiều.
Anh tự quét thẻ thanh toán cho cô.
Sau khi hai người đi rồi, mấy cô gái hướng dẫn mua hàng liền tụm vào một chỗ thảo luận về cặp đôi nhìn có vẻ thần kỳ này.
"Người đàn ông kia đẹp trai quá a, anh ta quét mắt về phía tôi một cái, tôi nhịn không được nín thở ngưng thần.

Quá đẹp trai rồi! Mấu chốt là ra tay còn hào phóng.

Bất kể bạn gái thử quần áo gì, anh ta đều nói được.

Bất kể giá cả thế nào, đều quẹt thẻ mua ngay.

Đẹp trai, tuyệt!"
"Bạn gái anh ta cũng rất xinh đẹp a, tiêu chuẩn móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.

Tôi rất thích nhìn người đẹp, xem người đẹp bổ mắt hơn anh đẹp trai.

Không chấp nhận phản đối."
"Người đàn ông kia đẹp trai thì có đẹp trai, quẹt thẻ đích xác cũng lưu loát, nhưng anh ta là người tàn tật, ngồi xe lăn.."
"Tôi ngược lại cảm thấy anh ta ngồi xe lăn mới càng đẹp trai a!"
"Cô đây là cái khẩu vị kỳ lạ gì thế?"
* * *
Anh và cô đều không phải là người để ý ánh mắt của người khác.

Hai người đi sau màn mưa trên đường phố, hít thở không khí mùa đông lạnh lẽo lại thanh tân, đây cũng là một loại hưởng thụ độc đáo.
Ngày hôm sau, vẫn là mưa dầm kéo dài, cô đi làm như thường lệ.

Anh ở nhà giải quyết công việc, vì tài chính của công ty mới mà bắt đầu làm chuẩn bị.
Chu Vũ Lam cuối cùng cũng có thời gian để đến trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Trong bản ghi nhớ của cô vẫn nhớ một chuyện.
[Tiểu thư túi văn kiện.]
Mặc dù cô biết vị Hàn tiểu thư cẩn thận này, nhưng cô càng thích xưng hô với cô như vậy.

Dưới sự sắp xếp của trợ lý, cô đến trước bàn lễ tân.


Lúc đăng ký thông tin liên quan đến bản thân, cô hỏi: "Xin hỏi, ở chỗ các cô có cô gái họ Hàn không?"
Mã Văn đang thao tác trên hệ thống máy tính, nghe vậy sửng sốt một chút, vô thức nhìn về phía Chu Vũ Lam.
Trung tâm kiểm ta sức khỏe so với bệnh viện mà nói, tranh chấp ít hơn nhiều.

Nhưng cũng không phải không có người tới náo loạn.

Mặc dù vị tiểu thư này nhìn có vẻ không giống người sẽ gây náo loạn, nhưng cô vẫn lưu lại nhiều hơn một ánh mắt, lịch sự hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trong lòng Chu Vũ Lam có bài bản sẵn, xem ra vị Hàn tiểu thư kia làm việc ở đây thật.

Cô mỉm cười, vuốt tóc ra sau tai nói: "Không có chuyện gì, lần trước cô ấy giúp tôi một việc, tôi muốn đến cảm ơn cô ấy."
Mã Văn lúc này mới yên tâm, nhưng cũng không đáp lời, hướng cô cười, tiếp tục thao tác trên máy tính.
Vẫn là một lễ tân khác đi ngang qua nghe được đoạn hội thoại này, buột miệng thốt ra: "Tìm Băng Nhi sao? Cô ấy ở khu lấy máu."
Mã Văn lập tức không tán đồng liếc đồng nghiệp một cái.
Chu Vũ Lam tựa hồ hồn nhiên chưa phát giác, cầm lấy tờ giấy kiểm tra Mã Văn đưa cho cô liền đứng dậy đi vào phòng thay quần áo thay đồ.
Băng Nhi
Là Băng Nhi nào?
Cô vừa suy nghĩ về âm điệu của từ này vừa thay áo quần.

Cô không để trợ lý đi theo, mà phân phó trợ lý đến tiệm trà sữa gần đây đặt đồ ngọt thức uống tặng cho nhân viên trung tâm kiểm tra sức khỏe.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn Băng Nhi.

Quà long trọng quá thì không thích hợp lắm, chỉ cảm ơn suông hình như cũng không phù hợp với tác phong của cô, dứt khoát mời mọi người uống cà phê trà sữa ăn bánh ngọt vậy.
Từ trong phòng thay quần áo đi ra, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, cô đi đến khu lấy máu.
Khu lấy máu tổng cộng có hai người.
Chu Vũ Lam ngìn lướt qua, cuối cùng xác định Hàn Băng Nhi là người tóc dài.
Cô nhớ mang máng, hôm đó cô đụng vào, cùng với nhân viên làm việc ở tàu điện ngầm miêu tả đều là tóc dài.
Tay nghề của Hàn Băng Nhi thành thạo, người cũng cẩn thận.

Khi cô làm việc rất nghiêm túc, cũng không chú ý đến Chu Vũ Lam chăm chú nhìn cô.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe mỗi ngày đều có người đến, Chu Vũ Lam kiểm tra rất nhiều hạng mục.

Chỉ khi chụp cộng hưởng từ mới cần phải xếp hàng.

Cô nhìn thấy trên tường có sổ góp ý, cô ôm thái độ nhàn rỗi mở quyển sổ này ra.


Vậy mà nhìn thấy có mấy người để lại lời khen Hàn Băng Nhi trên sổ.
Lúc này cô mới phát hiện, thì ra là chữ Băng Nhi này.
Trong đó có một dòng rất thú vị: [Kích động, trước đây đi lấy máu, mấy lần liền đều không tìm đúng mạch máu, đau chết bổn tiên nữ.

Hàn Băng Nhi khu lấy máu thật sự rất được! Dịu dàng! Nghe tôi đi, thêm tiền lương cho cô ấy.]
Sau khi Chu Vũ Lam kết thúc kiểm tra liền ở dưới lầu đợi tài xế.
Tài xế từ địa phương khác chạy tới, trợ lý cũng bị cô phái đi làm chuyện khác rồi.
Cô rất hưởng thụ thời gian ở một mình.

Cô đứng trước cửa trung tâm kiểm tra sức khỏe, nhìn thế giới bên ngoài trong màn mưa, lúc này cô không tự chủ mà thả lỏng đầu óc.
Hôm nay đến phiên Hàn Băng Nhi đi mua cơm trưa, mấy nữ đồng nghiệp các cô đều rất thích củ cải thịt bò nạm ở tầng hầm trạm tàu điện ngầm cách đây không xa.

Chỉ đáng tiếc cửa hàng đó không giao hàng đi, bọn cô phải thay phiên nhau ra ngoài mua.
Khi cô xuống lầu, nhìn thấy Chu Vũ Lam đứng ở cửa, lại thấy bên ngoài đang mưa.

Nghĩ là cô không mang theo ô, vì vậy vẫn chưa rời đi.
Cô có chút ấn tượng với Chu Vũ Lam, nghe nói chính là vị tiểu thư này mời nhân viên trung tâm sức khỏe bọn họ uống trà sữa.
Chỉ một chút suy tư, cô quay người lại đi lên lầu.

Trong ngăn kéo của cô có một cái ô dự phòng.

Chu Vũ Lam đang nhìn những hạt mưa nhỏ rơi tí tách đến phát ngốc, một giọng nữ mềm nhẹ truyền đến.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy cô gái tên Băng Nhi đứng phía sau cô.
Cô đưa cái ô trong tay qua, mỉm cười, mày mắt nhu hòa: "Có phải là không mang theo ô, cái này cho cô mượn."
Đầu óc cô còn chưa hồi phục lại tinh thần, Chu Vũ Lam nhận lấy cái ô.
Cô cũng không đợi Chu Vũ Lam nói cảm ơn, mà sau khi từ biệt, bung ô ra đi vào trong màn mưa.
Chu Vũ Lam nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Trong không khí bị một cổ hơi nước bao phủ, tựa như trong tiên cảnh.

Có đôi khi linh cảm chính là chuyện chỉ trong một nháy mắt.


Trong đầu cô linh cảm chợt lóe, chỉ hận không có bút vẽ ở bên tay.
Từ trường giữa người với người rất kỳ lạ.

Chu Vũ Lam cảm thấy, cô và Hàn tiểu thư này không có thâm giao, tổng cộng cũng chỉ gặp mặt hai lần.

Lần đầu gặp, cô còn chưa thấy ró mặt đối phương, nhưng cô rất có hảo cảm với Hàn Băng Nhi.

Cô cảm nhận được đối phương là người rất dễ chung sống.

Nếu không phải thời gian quá gấp, nếu không phải cô quá bận, cô thật sự rất muốn chủ động làm quen cô.
Nhà họ Lục.
Mẹ Lục biết con trai có ý nghĩ một lần nữa mở công ty, sau khi bà trầm mặc một ngày, chủ động đến phòng ngủ chính, nói: "Hạo Thiên, trước đây không nói với con, trong tay mẹ vẫn còn một ít đồ vật.

Một ít là trang sức ba con tặng, còn có một ít là mẹ tự tích trữ.

Con muốn mở công ty, mẹ cũng không cho được nhiều, nhưng có thể thêm được chừng nào hay chừng ấy."
Đúng như mẹ Hàn suy đoán, mẹ Lục không thể nào không có đồ vật bảo mệnh cho con trai và cháu trai.
Chỉ là những món đồ này, bà không thể tùy tiện lấy ra, chưa đến thời khắc, tuyệt đối không thể động đến.
Anh không ngạc nhiên với việc trong tay mẹ anh vẫn còn một chút tài sản.
"Những thứ này mẹ tự mình tích trữ." Mẹ anh hốc mắt ửng đỏ: "Lúc đó mẹ cho rằng con sẽ không tỉnh lại, mẹ cũng không thể ra ngoài làm việc.

Chỉ sợ sau khi mẹ trăm tuổi không có người chăm sóc con, lại sợ về sau Đậu Đậu tiền đồ gian nan.

Những thứ này vốn dĩ giữ lại cho con và Đậu Đậu, phần của con giờ mẹ đưa lại cho con.

Con từ nhỏ đã là đứa có chủ kiến.

Nếu con đã quyết định muốn mở lại công ty, người làm mẹ như mẹ, nhất định không thể làm ngáng chân con."
"Không cần." Anh thở dài: "Nếu đã là ba tặng cho mẹ, thì mẹ cứ giữ, ít nhất cũng là vật kỷ niệm.

Bây giờ con vẫn chưa thiếu tiền, mẹ yên tâm, trong lòng con đều có tính toán."
Thấy anh thật sự không cần đến, mẹ anh cũng không kiên trì nữa, lại nói: "Được, khi nào con cần cứ nói với mẹ một tiếng.

Nếu như con không cần, những thứ này sau này cũng để lại cho con."
Anh bất đắc dĩ, lại cũng không tiện nói gì.
"Đúng rồi, có chuyện này mẹ muốn hỏi suy nghĩ của con." Mẹ anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
"Chuyện của Băng Nhi." Mẹ nhìn anh chăm chú: "Trong lòng con nghĩ thế nào?"
Anh còn cho rằng bản thân nghe nhầm.


Anh vừa nãy còn đang xem thị trường chứng khoáng vừa nói chuyện với mẹ anh, nội dung từ kinh doanh đột nhiên lại chuyển đến Hàn Băng Nhi.

Khoảng cách quá lớn, anh nhất thời còn chưa phản ứng lại được.
"Chuyện gì của Hàn Băng Nhi?"
Lời này vừa hỏi ra, anh nhíu nhíu mày.

Lúc này nghĩ lại, cô là lấy thân phận vợ anh mà đến nhà họ Lục.
Có lẽ là cô đã sớm dung nhập vào cái nhà này.

Khi anh vừa tỉnh lại, đích xác rất không quen.

Nhưng trải qua khoảng thời gian sống chung này, anh cũng xem cô như một thành viên trong nhà.
Một thành viên, tuyệt đối không phải là cái ý nghĩa "vợ của anh".
Có lẽ, trước khi anh xảy ra chuyện, anh đích xác rất không để ý việc anh sẽ kết hôn cùng với ai.

Bởi vì vợ chồng trong cái vòng này đa phần đều xuất phát từ liên hôn vì lợi ích.
Kỳ thực đây là thái độ rất tùy ý, anh biết không tốt.

Thậm chí trong lòng anh còn cảm thấy, trên mặt tình cảm và hôn nhân, anh có thể giống như trước đây, nhưng anh không thể tùy tiện với cô.
Trong lòng anh cảm thấy Nguyễn Tố xứng đáng được tốt hơn, xứng đáng có được người thật lòng yêu cô, là người xuất phát từ tình yêu mới kết hôn với cô.
"Mẹ, con và cô ấy chưa có lãnh chứng, vô danh vô thực, không tính là vợ chồng.

Bây giờ con không có tâm tư trên phương diện này, cô ấy cũng không có." Anh ngừng một chút, không biết thế nào, nghĩ đến bộ dạng cô tối hôm qua, lại nói: "Chuyện lúc đầu cũng không nói nữa, có điều nếu còn dùng hôn ước trước đây để trói buộc cô ấy, đây không phải là suy nghĩ của con.

Con có thể đối đãi với cô ấy như em gái, về sau cho cô ấy một tương lai thật tươi sáng."
Trong lòng mẹ anh thầm than tiếc, bà sống đến tuổi này, cũng biết dưa hái xanh không ngọt.

Hai người đều không có loại tâm tư kia, hà cớ bởi vì bà thích cô, mà cột bọn họ vào nhau?
"Băng Nhi thật sự là một cô gái tốt, không có gì để chê." Mẹ anh lại nói: "Mẹ thật muốn giữ nó ở lại bên mình, luyến tiếc nó."
Hàn Băng Nhi rất dịu dàng ấm áp.
Mẹ anh cũng dần có thói quen có một người như vậy ở bên cạnh mình.

Nghĩ đến về sau cô sẽ rời khỏi đây, bà không khỏi khó chịu.
Anh ngẩn người, tuy là anh không nghĩ muốn cùng cô trở thành vợ chồng thật sự, nhưng cũng không nghĩ đến khả năng cô sẽ rời đi.
"Cha mẹ nhà họ Hàn cũng không rõ ràng, cực kỳ bất công." Mẹ anh thở ngắn than dài: "Với tính cách của nó, nhất định sẽ không về lại nhà họ Hàn, vậy không phải chỉ có một mình sao?"
"Mẹ có thể nhận cô ấy làm con gái."
Anh ngẩn đầu lên, giọng nói vững vàng bình tĩnh: "Chỉ cần cô ấy bằng lòng, cô ấy sẽ là con gái của mẹ, cũng là em gái của con."
Nhà họ Hàn nếu đã đối với cô không tốt, vậy thân phận đại tiểu thư nhà họ Lục thì thế nào?.