Trên đường về, tâm trạng anh rất tốt.

Lúc về nhà đi tắm, anh nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Kể từ khi nhận lại chiếc nhẫn kiểu nam này từ cô, anh đã suy nghĩ rất nhiều và cũng nghĩ thông suốt.

Đời trước như thế nào, anh và cô có ở bên nhau không, thật ra không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là… đời này phải thật hạnh phúc.
Anh không còn băn khoăn gì nữa, trong phòng có bật hệ thống sưởi, vốn anh định nghỉ ngơi nhưng lúc về phòng lại lơ đãng liếc qua chiếc tủ lạnh trong nhà.

Anh nhớ tủ lạnh nhà cô còn to hơn chiếc tủ lạnh này.
Mặc dù đã quyết sẽ đi theo con đường thành thục và chín chắn trước mặt cô, chỉ là nói cũng đã nói rồi, chờ đến mai tới nhà cô lại phát hiện mình không thể di chuyển tủ lạnh sang chỗ khác, thế có phải ê mặt không?
Nhân lúc mẹ đã đi nghỉ, Đậu Đậu cũng ngủ, anh lén lút đi tới trước tủ lạnh, muốn thử di chuyển xem sao.
Vấn đề không quá lớn nhưng kể từ khi tỉnh lại tới giờ, có một khoảng thời gian dài anh bỏ bê luyện tập, cơ thể này lại từng hôn mê năm năm, thể lực không mạnh như anh nghĩ.

Xem ra anh phải luyện tập chăm chỉ mới được, nếu không lúc chuyển tủ lạnh cho cô mà mệt chết đi sống lại thì mất mặt lắm.
Anh thử di chuyển tủ lạnh, thế mà đã mồ hôi đầm đìa.

Chủ yếu anh nghĩ lấy tủ lạnh nhà mình làm thí nghiệm, nếu có một tấm gương lớn ở đây thì tốt, anh có thể thử vài lần xem tư thế nào trông càng đẹp trai càng gọn gàng hơn.
Sự thật chứng minh, dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, bất biết có trưởng thành chín chắn hay không, thì một khi rơi vào tình yêu kiểu gì cũng trở nên ngây thơ.
Ban ngày Đậu Đậu uống hơi nhiều nước, nửa đêm tỉnh dậy muốn đi WC, kết quả thấy chú đang lăn lộn tủ lạnh nhà mình, nó đầu tóc bù xù đi tới, ngái ngủ hỏi: “Chú làm gì thế ạ?”
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên chuyển tủ lạnh?
Anhb không hiểu tại sao cứ khi nào làm chuyện quan trọng, chưa kinh động tới mẹ nhưng lại đánh thức Đậu Đậu.
Anh đã đổ mồ hôi, dứt khoát đứng thẳng dậy, thở hắt một cái rồi nói với Đậu Đậu: “Chuẩn bị cho bài kiểm tra.”
Đậu Đậu hiếu kỳ, “Chú sắp thi gì ạ?”
“Có thể nói như vậy.” anh rút vài tờ giấy ra lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Kiểm tra gì vậy chú?” Đậu Đậu hỏi.

Anh thở dài, “Bài kiểm tra dành cho đàn ông.”
Đậu Đậu: “Sau này cháu cũng phải thi ạ?”
Anh bật cười, “Đương nhiên rồi, ai là đàn ông cũng phải thi.” Không chỉ chuyển tủ lạnh mà còn phải học cách thay bóng đèn, không luyện được đủ loại kỹ năng thì sao có thể mặt dày đòi bạn gái thăng chức tăng lương cho mình được?
Đậu Đậu nhìn tủ lạnh cao hơn mình rất nhiều, ủ rũ nói: “Khó quá đi.”
Anh đưa nó tới toilet, “Cháu vẫn còn sớm lắm.”
Đậu Đậu quay đầu hỏi, “Vậy cháu còn bao lâu nữa ạ?”
Anh tính toán rồi trả lời: “Ít nhất phải 20 năm nữa.” 20 năm sau Đậu Đậu mới trưởng thành, sau khi trưởng thành mới được làm bài kiểm tra dành cho đàn ông này.
Đậu Đậu nghe thấy câu trả lời này thì thoáng yên tâm.

Nó không muốn chuyển tủ lạnh đâu, trông như đồ ngốc ấy, chẳng qua nó không nói với chú thế thôi.
***
Hàn Băng Nhi thấy mình cứ là lạ.
Kể từ khi yêu đương, dường như cô không còn là chính cô nữa, từ việc ghen với cô lễ tân công ty anh đến tin nhắn wechat đêm nay, cái nào cũng sai sai, cô không biết mình làm vậy có đúng không.

Lúc đang đắp mặt nạ, cô bạn thân Thi Vũ gọi video tới, sau khi hai người trò chuyện một lúc, cô bắt đầu ấp úng hỏi.
Cô và Thi Vũ là bạn thân nhiều năm, mượn cách nói của Thi Vũ thì dù cô không nói gì, cô ấy cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Cũng là từ khi bắt đầu yêu đương Hàn Băng Nhi mới phát hiện thật ra không phải cứ là bạn thân sẽ không có gì giấu nhau, ví dụ như chuyện chuyển tủ lạnh, cô sẽ không thể nói với Thi Vũ được.

Dù sao cô thấy chuyện đó chỉ có mình với Lục Hạo Thiên mới được biết thôi.
Cô kể chuyện hôm nay mình ghen cho Thi Vũ nghe, lại hỏi: “Cậu có thấy tớ nhỏ nhen quá không?”
Thi Vũ ở đầu dây bên kia hớn hở nói: “Cậu thế có là gì, cậu quên rồi à, hồi học đại học lão Trần nhà tớ bị đàn em theo đuổi mãi, tớ giận đến nỗi xuýt thì cầm dao chém anh ấy luôn.

Băng Nhi, cậu thế còn dịu dàng chán, ghen cũng dịu dàng.”
Thi Vũ còn nói: “Thật ra yêu đương là vậy đó, hôn nhân cũng thế, chua ngọt đắng cay đủ vị.”
Cô ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn đang đắp mặt nạ màu đen, “Còn đắng nữa cơ á?”
“Đương nhiên, nhưng cũng chỉ là gia vị cho tình yêu thôi.

Chẳng phải cậu rất thích ăn bông lan trứng muối đấy sao, đạo lý giống nhau ấy mà.


Thêm chút mặn vào bánh sẽ khiến bánh ngon hơn, đắng cũng thế, ôi nhóc gà mờ này, học hỏi thêm đi.

Mà không biết anh Lục nhà cậu có phải tay mơ không nữa.” Thi Vũ cười, “Chắc anh ấy không phải lần đầu yêu đương đâu nhỉ?”
Hàn Băng Nhi: “Anh ấy bảo là lần đầu tiên.”
“Anh ấy nói mà cậu cũng tin à?” Thi Vũ nói, “Rất nhiều người đàn ông nói với bạn gái hiện tại ’em là mối tình đầu của anh’ lắm.”
Hàn Băng Nhi: “? Nhiều chiêu trò thế à?”
Thi Vũ cười thần bí, “Nhưng có khi người đã kinh qua hôn nhân là tớ có thể giúp cậu xác nhận xem anh ấy có đang nói dối không đấy, Băng Nhi, từ giờ về sau tớ sẽ là mắt thần của cậu.”
Cô che tai lại, “Tớ không nghe không nghe, tớ còn nhỏ, chỉ là bé cưng thôi.”
Mỗi lần Thi Vũ nhắc đến thân phận người đã kết hôn của mình là lại bắt đầu dạy Hàn Băng Nhi ít chuyện này kia, Hàn Băng Nhi rất có kinh nghiệm.
Thi Vũ cười đáng khinh: “Cậu không nghe cũng phải nghe.

Giờ cậu với anh ấy tới bước nào rồi? Để tớ đoán, với Băng Nhi bé nhỏ ngây thơ nhà chúng ta, chắc mới ở bước nắm tay thôi hả?”
Cô kiêu ngạo ưỡn ngực, có thể kể những chuyện đó cho bạn thân mà không sợ bị người khác nghe thấy cũng không sợ bể hình tượng, “Còn hơn thế nữa cơ.”
“Úi chà, giỏi nha!” Thi Vũ lại hỏi, “Thế hôn môi chưa?”
Cô lúng túng, “Không nói nữa, tớ đắp mặt nạ xong rồi, đi rửa mặt đây.”
Thi Vũ cười ha ha, “Tớ hiểu rồi hiểu rồi.

Nào Băng Nhi lại đây, để tớ nói cho cậu biết cách xác nhận xem có phải anh ấy là lần đầu tiên hôn môi không, nói nhỏ với cậu này…”
Hàn Băng Nhi: “?”
Cô không muốn nghe!
Tối đó, Hàn Băng Nhi mơ thấy một giấc mộng, có lẽ do đang yêu đương nên giấc mơ cũng ngọt ngào.
Trước đó cô từng nói với Lục Hạo Thiên là cô thấy tiếc vì mấy năm nay không được mơ thấy mẹ nuôi.

Không ngờ lúc này ở trong mộng, cô lại nhìn thấy mẹ cô, mẹ vẫn trẻ trung xinh đẹp như ngày nào.

Cô đứng trên đường, nhìn mẹ ngồi trên yên sau xe đạp, bà quay đầu phất tay chào tạm biệt cô.


Cô không thấy rõ người đạp xe là ai nhưng có thể cảm nhận được mẹ đang rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ.
Trước đây khi mơ thấy mẹ, cô sẽ khóc đến tỉnh, gối đầu ướt đẫm.
Nhưng lúc này, cô ở trong mơ không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ mỉm cười chào tạm biệt mẹ.
Năm 10 tuổi, cuộc đời cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, bên cạnh không có bất kỳ ai để dựa dẫm, cô buộc mình phải học cách tự chăm sóc bản thân, học cách sống một mình.

Sau này cô gặp được một người, người đó nói với cô rằng nếu như cô bay mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi trên lưng anh.

Cô muốn thử một lần, giờ cô đã biết cách tự chăm sóc bản thân, cũng không cần dựa vào ai, nhưng cô muốn thử một lần, muốn thử xem cảm giác được dựa dẫm vào ai đó là như thế nào.
Nếu trên thế giới này, sinh tử không thể chia lìa khoảng cách, vậy cô nghĩ hẳn mẹ cô có thể yên tâm được rồi, cho nên cô mới mơ thấy mẹ, mơ thấy mẹ nói lời từ biệt với mình.
***
Ở một nơi khác, Lục Hạo Thiên nằm trên giường cũng mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, hình như là lúc anh gặp tai nạn xe, sự đau đớn quá đỗi chân thật, chân thật như thể không phải một giấc mơ mà là chuyện đã từng xảy ra.
Anh không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi bị tai nạn, những gì còn sót lại trong ký ức là trước khi lên xe cứu thương, bác sĩ từng nói gì đó.

Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, hoặc có thể do ký ức quá tàn nhẫn nên trong tiềm thức anh đã giấu đoạn ký ức đó đi, ban đầu anh tưởng như thế cho tới khi mơ thấy giấc mộng này.
Trong mơ, anh tỉnh lại, trước mắt một mảnh màu đỏ, anh vất vả giơ tay lên chạm vào mặt, phát hiện đó là máu.
Khi xảy ra tai nạn xe, phản ứng đầu tiên của anh trai anh – Lục Minh – đó là che chở anh.

Nhưng vụ tai nạn thảm khốc như thế, không phải ai cũng có thể thay đổi được.

Anh nghiêng đầu nhìn anh cả, trên đầu anh ấy chảy máu không ngừng, hiển nhiên không chống đỡ nổi nữa.

Anh cả vẫn đang nhìn anh, hai mắt đỏ hoe không chịu nhắm mắt.
Anh cố gắng vươn tay, cầm lấy bàn tay run run của anh ấy, giọng anh khàn khàn, nói một chữ, ngũ tạng bị ảnh hưởng vô cùng đau đớn, “Anh, em, em cam đoan với anh, Đậu Đậu sẽ lớn lên thật tốt.”
Lục Minh đổ huyết lệ, anh ấy nói gì đó nhưng không thành tiếng, sau đó khẽ gật đầu.
“Thằng bé sẽ trưởng thành khỏe mạnh bình an, cả chị dâu nữa…” Anh nhìn người anh cả chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, “Chị dâu cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ, anh yên tâm, hết thảy có em.”
Có lẽ những lời anh nói khiến Lục Minh cảm thấy được an ủi, hoặc có lẽ Lục Minh thật sự không trụ được nữa, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại.
Trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi máu tươi, ghế sau bị ép cứng, anh mở lòng bàn tay, trong đó có một chiếc nhẫn.
Anh nhìn ra bên ngoài, ý thức ngày càng mơ hồ.
Khung cảnh thay đổi, anh ngồi trước một cái bàn cực lớn, không thấy rõ người trước mặt, anh cúi đầu thấy trước mặt mình có một tờ hợp đồng.
Âm thanh máy móc vang lên: “Xin hãy điền tên người thừa kế, nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn trong thế giới xuyên nhanh, thù lao nhận được sẽ được chuyển đến người thừa kế trên danh nghĩa bằng một cách nào đó.”

Anh cầm chiếc bút bên cạnh lên, trịnh trọng viết hai cái tên ở chỗ người thừa kế.
Hàn Băng Nhi, Lục Quân Hạo.
Anh có thể nghe thấy tiếng lòng của mình: Tôi biết người tôi yêu có một trái tim chân thành và dũng cảm hơn bất kỳ ai.

Nếu từ nay về sau tôi biết mất khỏi thế giới này, tôi cũng muốn tiếp tục bảo vệ cô ấy, hy vọng cô ấy cả đời bình an.

Tôi muốn đánh cược một lần, rằng tôi sẽ quay về, cược rằng tôi sẽ quay lại bên cô ấy, khi đó sẽ đến lượt tôi chăm sóc và bảo vệ cô ấy.
Tôi cảm thấy tôi sẽ thắng.
***
Trời sắp sáng, Hàn Băng Nhi và Lục Hạo Thiên đều tỉnh lại từ trong mộng.
Cùng lúc đó, hai người đều nhận được tin nhắn từ đối phương: [Cùng nhau ngắm bình minh không?]
Cô nhìn hai tin nhắn giống hệt nhau trong khung trò chuyện, không nhịn được trốn trong chăn mỉm cười.
Cô rất thích cảm giác tâm linh tương thông này.
Cảm giác này khiến cô thấy hạnh phúc.
Nhìn tin nhắn trên di động, anh nặn sống mũi, anh không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa, tại sao anh nhận được lời mời của Cục Thời không, tại sao có cơ hội đó, đáp án đã cực kỳ rõ ràng.
Khi ra khỏi nhà, bầu trời vẫn còn tối, trên trời vẫn còn ánh sao.
Anh không khỏi nhớ đến năm năm trước, trong mấy nghìn ngày đêm ấy, đến giờ anh mới hiểu động lực đã giúp anh vượt qua bao vất vả, vượt mọi chông gai đó là gì.
Là khi anh tỉnh lại từ hôn mê, người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.
Khoảnh khắc mặt trời nhô lên, anh nghiêng đầu nhìn cô bên cạnh, thấp giọng hỏi nhỏ: “Em có tin anh không?”
“Sao ạ?”
“Thật ra anh đã phải liều mạng để xuất hiện bên cạnh em.”
Anh đột nhiên nói như thế, cô sửng sốt vài giây sau đó bật cười, giơ tay đấm anh một cái.
“Mới sáng ra đã nói gì thế.”
“Lục Hạo Thiên, anh 30 tuổi rồi đó.”
Đàn ông trưởng thành sao lại nói mấy câu sến sẩm chỉ có thanh niên hai mươi mới nói vậy.
Lục Hạo Thiên: “?”
Anh ôm cô vào lòng, nhéo mặt cô, lại khôi phục nét mặt trước kia, “Nói rõ ràng đừng có nói xạo, sinh nhật 29 tuổi của anh còn chưa tới đâu.”
Cô  ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đong đầy ý cười.
— Chú chó nói với chim nhỏ, nếu như bay mệt có thể nghỉ ngơi trên lưng tớ một lúc, tớ sẽ không tổn thương bạn đâu.
— Chú chim nhỏ đã sớm mệt mỏi vì bay một chặng đường dài cuối cùng cũng đậu trên lưng chú chó.
HOÀN CHÍNH VĂN.