Thẩm Cửu siết chặt hợp đồng trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, cô mở nắp bút, ở cuối trang giấy ký tên của mình vào, sau đó để hợp đồng trở lại, đứng dậy từ từ đi về phía anh.

Dạ Âu Thần hài lòng nhướng mày: “Phụ nữ có thể dùng tiền xử lý, đơn giản nhất.”

Giây tiếp theo, Thẩm Cửu dùng sức vỗ mạnh hợp đồng lên bàn, Dạ Âu Thần bất mãn nhíu mày.

“Không cần lấy tiền mua tôi, tôi ở lại nhà họ Dạ vốn dĩ chính là bị bắt buộc, anh không có ép tôi phá bỏ đứa bé tôi rất cảm kích anh rồi, nhưng không đại biểu anh có thể lấy tiền ra sỉ nhục tôi!”

“Ha.“Dạ Âu Thần bật cười thành tiếng, ánh mắt mang theo tia giễu cợt: “Loại phụ nữ như cô không phải coi tiền tài như mạng hay sao?”

“Anh!” Thẩm Cửu siết chặt nắm đấm, muốn phân bua với anh. Một lúc sau, lại buông ra, khẽ mỉm cười nói: “Cũng phải, nếu anh đã xem tôi như vậy, vậy tôi chính là loại người đó. Dù sao chúng ta chỉ là bị bắt buộc mà thôi, hợp đồng tôi đã ký rồi, anh yên tâm, thời gian đến tự tôi sẽ rời đi.”

Cô nhất định phải trong khoảng thời gian này nghĩ ra cách giải quyết.

“Rất tốt, tôi rất mong chờ ngày cô rời khỏi.”

Giây tiếp theo, bóng dáng nhỏ bé trực tiếp xoay người rời khỏi, không có cầm tờ chỉ phiếu trên bàn.

Đôi mắt hẹp dài của Dạ Âu Thần híp lại.

Số tiền trên tờ chỉ phiếu đó không ít, cô vậy mà ngay cả nhìn cũng không thèm, là giả vờ hay là… thật sự không có hứng thú với tiền?

Nếu như không có hứng thú với tiền, vậy thì, cô gả vào nhà họ Dạ là có mục đích gì?

Sau khi ký hợp đồng, Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần coi như lấy loại quan hệ hợp đồng để chung sống, bớt đi tranh cãi rất nhiều, cô cũng vẫn theo mệnh lệnh của ông cụ Dạ đi theo Dạ Âu Thần đến công ty làm trợ lý.

Thẩm Cửu không hề ngốc, hơn nữa năng lực làm việc cũng tính là được, cho cô cơ hội học tập, cô tóm lại có thể nắm được cơ hội cho mình.

Không đến một tuần, Lang An đã đối với người phụ nữ đã nảy sinh cách nhìn khác nhau.

“Cậu Dạ, cô ấy cũng khá có năng lực.”

Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Vậy sao?”

Lang An gật đầu: “Việc cậu Dạ giao cho cô ấy, cô ấy đều hoàn thành không tệ.”

Quả thật không tệ, không hề nói quá.

“Dựa vào thủ đoạn gả vào nhà họ Dạ, sẽ là người ngu ngốc sao?”

Lời nói này… Lang An bị sặc chết, không có đáp lại, anh ta cúi đầu tra bảng lịch trình: “Tối nay có bữa tiệc, cậu Dạ muốn dẫn cô Thẩm cùng đi không?”

“Dẫn cô ta?” Ngón giữa của Dạ Âu Thần gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt vẫn

nhìn chằm chằm nội dung trên laptop: “Dẫn cô ta đi để mất mặt à?”

Lang An không dám tiếp tục nói gì nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Sau đó hai người lại nói một số chuyện khác, Lang An bèn chuẩn bị đi ra ngoài.

Dạ Âu Thần lại đột nhiên mở miệng: “Gọi Thẩm Cửu vào đây.”

“Ồ.” Lang An đi ra khỏi phòng làm việc, không nhịn được nhếch môi.

Cậu Dạ gần đây hình như luôn làm chuyện tự vả mặt mình, vừa rồi còn nói Thẩm Cửu di thì mất mặt với người khác, bây giờ lại bảo anh ta gọi cô vào, chẳng lẽ muốn dẫn cô ấy đi tham gia bữa tiệc?

Chỗ Thẩm Cửu làm việc ở sát vách, khi Lang An gọi cô, cô đang xử lý một số văn kiện.

“Đợi tôi 2 phút, sắp xong rồi.”

“Cô không cần mạng à?” Lang An đi đến đằng sau cô nghiêm túc mở miệng: “Cậu Dạ gọi cô qua đó, cô còn trì hoãn một phút nữa thử xem?”

Thẩm Cửu chỉ có thể nhíu mày để văn kiện xuống, sau khi hít một hơi thật sâu thì nói: “Biết rồi.”

Sau đó đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Thẩm Cửu vừa bước vào phòng làm việc, Lang An bèn nấp sau cửa nghe trộm.

“Cậu Dạ, anh tìm tôi?” Dạ Âu Thần để cô làm việc ở công ty thì có yêu cầu, không được để người khác biết quan hệ của bọn họ. Ở công ty, cô chỉ là trợ lý của anh, chỉ vậy mà thôi. Lúc gặp mặt phải giống như người khác gọi anh là cậu Dạ,

phải dùng kính ngữ.

Mới đầu Thẩm Cửu thấy không quen, về sau gọi nhiều, dần dần nhiễm.

Dạ Âu Thần trầm mặc không nói quăng một tấm thiệp mời màu vàng cho cô.

Thẩm Cửu ngây ra một lát rồi bước tới cầm lên, sau khi liếc nhìn bèn hỏi: “Cậu Dạ muốn tham gia bữa tiệc này?” Não bộ của Thẩm Cửu nhanh chóng vận động, đôi mắt tuyệt đẹp lưu chuyển tia sáng dị thường: “Tôi nhớ Lục tổng của tập đoạn Lục Thị cũng trong danh sách khách mời, không có gì bất ngờ, anh ta chắc cũng tham gia bữa tiệc này, cậu Dạ có thể nhân cơ hội này nói chuyện trước với anh ta về chuyện hợp tác.”

Đôi mắt đen láy của Dạ Âu Thần vụt qua tia tán thưởng nhàn nhạt.

Ha, phản ứng của người phụ nữ này cũng rất nhanh, khả năng ghi nhớ cũng không tệ.

” Ừm ”

“Vậy cậu Dạ, tôi lập tức thay anh chuẩn bị một chút.”

“Cô đi cùng tôi.”

Thẩm Cửu vừa xoay người thì nghe thấy Dạ Âu Thần nói, cô đột nhiên dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Cậu Dạ là kêu tôi sao?”



“Tôi không có sở thích bàn chuyện hợp tác ở bữa tiệc, cô đi.”

Nghe đến đây, Thẩm Cửu hiểu rồi, gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đến lúc đó sẽ đi chào hỏi với Lục tổng, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

“Có chuyện.” Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần đánh giá cô, ánh mắt đó đánh giá từ đầu xuống chân khiến Thẩm Cửu cảm thấy không được thoải mái, vô thức khép chặt hai chân.

“Thay quần áo.” Anh nhíu mày nói.

Thẩm Cửu cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, đều là những quần áo trước đây của cô, không đáng tiền lắm.

Có điều cô mặc thoải mái, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng không có nói gì, cho nên Thẩm Cửu cứ mặc như thế.

Cô cắn môi dưới: “Tôi biết rồi, lát nữa tan làm tôi đến trung tâm thương mại gần đây đổi bộ khác.”

“Lang An”

Lang An đứng ngoài cửa nghe trộm đột nhiên rùng mình.

Đậu xanh, anh ta sao lại bị túm rồi?

Hai lần nghe trộm hai phần bị phát hiện, Lang An thề về sau cũng không nghe trộm nữa.

Lang An không dám chậm trễ, sải bước đi vào bên trong.

“Cậu Dạ.”

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần nhìn anh ta, Lang An tiệp nhận thông tin và giải mã trong ánh mắt đó của anh, lát sau bèn hỏi thử: “Cậu Dạ, vậy tôi dẫn cô Thẩm đi chọn lễ phục cần dùng cho bữa tiệc tối nay?”

” Ưm ”

Quả nhiên đoán đúng rồi, Lang An thở

phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi đi chuẩn bị.” Nửa tiếng sau.

Ba người cùng nhau xuất hiện ở trung tâm thương mại.

Thẩm Cửu đi theo đằng sau Dạ Âu Thần bọn họ bước vào một cửa hàng cao cấp, trong cửa hàng trang trí bày biện rất cao cấp, còn mở nhạc dương cầm.

Dạ Âu Thần mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng quần áo trên người vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, hơn nữa khí tức mạnh mẽ, nhân viên quán rất nhiệt tình mỉm cười bước tới tiếp đón.

“Chào anh, hoan nghênh quý khách đến cửa hàng chúng tôi.”

Thần sắc Dạ Mạc Thân lạnh lùng, đôi mắt đen láy căn bản không thèm liếc nhìn nhân viên của quán, ngược lại Tiêu Tục ở

phía sau lại mở miệng: “Chọn cho cô ấy một bộ, phù hợp để tham gia bữa tiệc.”

Thẩm Cửu nấp đẳng sau Lang An, thật ra cô có hơi sợ.

Lần đầu tiên đến cửa hàng như này, trang trí trong tiệm còn có ánh đèn sáng lấp lánh khiến cô có hơi không tự tin, thật ra trước đây cô cũng từng cùng bạn thân đến nơi như thế này, nhưng là khoảng thời gian cùng Lâm Tuấn kết hôn, cô sớm đã quên những ngày tháng đó rồi.

Trên mặt nhân viên cửa hàng còn treo nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy bộ đồ Thẩm Cửu mặc trên người, nụ cười trên mặt không giữ nổi nữa.

“Cô gái này?” “Phải!” Lang An gật đầu, nghiêm túc nói: “Cố gắng chọn cho cô ấy, đừng để

xảy ra sau sót gì.” “Dạ được, thưa cô, mời cô đi theo tôi.”

Nhân viên cửa hàng dẫn Thẩm Cửu đi vào trong.

Không lâu sau, Thẩm Cửu thay một chiếc váy đan xen trắng đen đi ra, bởi vì boss Dạ dẫn cô đến, cho nên nhân viên dẫn cô ra xin ý kiến của Dạ Âu Thần.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lẽo: “Đổi”

Sắc mặt của Thẩm Cửu hơi thay đổi, xoay người lại đi thay bộ khác.

Lần này thay là bộ màu đen thuần, Dạ Âu Thần nhíu mày.

Thẩm Cửu không lên tiếng siết chặt ngón tay, tiếp tục xoay người.

Thay hết bộ này đến bộ khác, lông mày

của Dạ Âu Thần càng nhíu chặt, độ ấm trong cửa hàng dường như đều bị khí lạnh trên người anh đè ép xuống rồi.

Khi nhân viên dẫn cô bước ra lần nữa, bốp một tiếng Dạ Âu Thần ném quyển tạp chí lên trên mặt bàn.

Thẩm Cửu giật mình, vô thức cắn môi dưới. “Hay là… đừng thử nữa, tôi…”

Ánh mắt coi thường đó của Dạ Âu Thần khiến Thẩm Cửu gần như không ngẩng đầu lên được, cô biết mình không có khí chất, không thích hợp mặc những bộ váy này, dựa theo khí chất của cô căn bản không được.

Giá của những bộ váy này không rẻ mặc trên người Thẩm Cửu cô, chính là một trò cười.

Tuy nhiên Dạ Âu Thần lại mở miệng ngoài dự tính: “Mấy thứ già chát đừng cho cô ta mặc nữa, cô ta là 30 tuổi, không phải là 5O tuổi.”

Dứt lời, ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần dừng trên người của nhân viên đó.

Nhân viên bỗng cảm thấy có một cỗ uy áp đè lên trên vai cô, sắc mặt của cô ta trắng đi vài phần, vội gật đầu: “Tôi biết rồi.”