-------

"Em chỉ vừa trở lại từ thư viện thôi, thưa thầy. Có một cuốn sách em cần cho bài tập môn Bùa chú của mình." Giọng nói của Tom nhẹ nhàng và lịch sự, biểu cảm đầy vô tội và thoải mái. Nếu Harry không nhìn được phép thuật của y, cậu đã dễ dàng tin vào vẻ mặt mà Tom thể hiện. Y rõ ràng là một diễn viên giỏi.

Nhưng hiển nhiên là không đủ tốt để lừa Dumbledore, người hơi nheo mắt nhìn y. "Nhanh chân lên nào. Là một Huynh trưởng, trò nên làm gương và không ở ngoài sau giờ giới nghiêm mà không có lí do chính đáng."

Phép thuật của Tom trông như muốn xông vào xé xác Dumbledore, nhưng biểu cảm của y vẫn hoàn toàn bình thường. "Đương nhiên rồi, thưa Giáo sư, em xin lỗi vì sự bất cẩn của mình. Chúc thầy một buổi tối tốt lành."

Nói xong, Tom nhanh chóng lướt qua Dumbledore và đi tiếp dọc hành lang. Harry nhanh chóng theo sau, lo rằng nếu cậu để mất dấu thì sẽ không tìm được y, và cũng không thoải mái khi ở gần một Dumbledore xa lạ như thế này.

Họ nhanh chóng đến Phòng Sinh hoạt chung của Slytherin, và khi đến gần lối vào, tượng đá rắn lớn đột nhiên quay về phía họ. Harry ngay lập tức dừng lại, giật mình, tự hỏi liệu nó có nhìn thấy mình hay không trước khi quyết định rằng điều đó là khó có thể xảy ra.

§ Điều gì khiến ngươi bận tâm vậy, hỡi người thừa kế? §

§ Không cần ngươi phải lo lắng. § Tom đáp. § Nó sẽ được giải quyết sớm thôi. §

Con rắn cuộn lại, có vẻ đang cúi đầu. § Ta và đồng loại của mình sẽ luôn sẵn sàng phục vụ. §

Tom không đáp lại, nhưng sau vài giây đứng im lặng trước bức tượng, y xoay người và đi khỏi lối vào. Harry đi theo, hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cậu nhanh chóng nhận ra họ đang đi đến tầng hai. Đã quá giờ giới nghiêm, nên rất ít khả năng họ sẽ gặp phải những học sinh khác, nhưng Tom vẫn cẩn thận tránh những hành lang chính và chỉ đi theo những lối ít người biết hơn, rất nhiều trong số đó Harry không biết có tồn tại.

Cuối cùng, họ đến trước một căn phòng gần điểm cuối một hành lang trên tầng hai, và sau khi nhanh chóng nhìn quanh để đảm bảo không có ai, Tom cẩn thận mở ra cánh cửa và đi vào. Harry nhanh chóng theo sau y.

Đây là một nhà vệ sinh, Harry nhìn quanh khi Tom tiếp tục đi sâu vào, hơi không thoải mái vì đây là nhà vệ sinh nữ. Họ đến đây làm gì?

Cậu đi tới chỗ Riddle, người đang đứng gần một trong những bồn rửa ở giữa căn phòng, nhìn chằm chằm vào nó. Harry hơi do dự, rồi cúi xuống để nhìn rõ hơn.

Trên tay cầm, ở phía đằng sau, có hình một con rắn nhỏ.

§ Mở ra §, Tom nói, và mọi thứ trở nên tối đen.

----------

Harry đột nhiên thấy bản thân đang ở một mình, ở trên giường, với cuốn nhật ký đang mở ở trước mặt. Cậu cầm cây bút của mình lên với đôi tay run rẩy. <Ngươi đã làm gì?>

<<Ta đã cho ngươi thấy kí ức về vị trí của Phòng chứa, đó chỉ là một trong những khả năng của ta. Sao, ngươi thích một tấm bản đồ hơn à?>> Harry đảo mắt trước câu châm chọc của Tom, sự lo lắng đã biến mất hoàn toàn.

Thật kì lạ khi nghĩ đến việc Harry biết Tom đã trông như thế nào, giọng nói của y như thế nào. Y thực sự đã là một con người. Harry đã biết điều đó, nhưng bây giờ nó chân thực hơn.

<Không hề, đó là một trải nghiệm thú vị. Ta sẽ vui hơn nếu ngươi cho một lời cảnh báo trước, thực sự rất không thoải mái khi đột nhiên trở về năm mươi năm trước mà không có lời giải thích nào.>

<<Xin thứ lỗi, ta đã không nghĩ đến việc đó. Ngươi đã dùng Tưởng ký (Pensieve) bao giờ chưa?>>

<Chưa. Nó tương tự như vậy à?>

<<Gần như giống hệt. Chúng là những cổ vật vô cùng thú vị.>>

Harry gật đầu, lưu lại thông tin đó để tìm hiểu sau. <Ta sẽ tìm hiểu thêm sau. Dù sao đi nữa, để rõ ràng, ta sẽ phải đến nhà vệ sinh nữ ở tầng hai, nói 'mở ra', và...thế thôi à?>

Phép thuật của Tom cứng lại. << 'Mở ra'? Ý ngươi là sao?>>

Harry do dự, hơi bất ngờ trước phản ứng của Tom. Cậu đã nghe nhầm ư? <Trong nhà vệ sinh, ngươi nhìn vào cái bồn rửa có hình con rắn và nói 'mở ra' phải không? Hay ta đã nghe nhầm?>

Cuốn nhật ký không trả lời, và phép thuật của y bắt đầu xoáy tròn một cách kì lạ.

Harry bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

<Tom? Có chuyện gì sao?>

<<Không, xin lỗi, ta đang suy nghĩ một chút thôi. Thực ra, ta có một câu hỏi cho ngươi.>>

<Gì vậy?>

<<Ngươi có nghe được cuộc trò chuyện của ta với bức tượng rắn không?>>

<Bức tượng trước Phòng Sinh hoạt ư? Có, ta đã rất bất ngờ, ta nghĩ chúng chỉ nói chuyện với một mình ta thôi. Chúng gọi tất cả mọi người là 'người thừa kế' sao?>

Phép thuật của Tom giật một cái. <<Đúng vậy. Harry, ta có thể biết họ của ngươi không?>>

Harry chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. Cậu chưa cho Tom biết tên đầy đủ của mình, nhưng đến mức này rồi thì cũng không sao nữa. <Harry Potter. Có việc gì sao?>

Cuốn nhật ký một lần nữa im lặng, phép thuật chuyện động vòng quanh y, nhưng bây giờ Harry khá chắc nó có nghĩa Tom đang suy nghĩ nên cậu kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ y biết một trong những tổ tiên của Harry, hoặc đi học cùng họ? Cậu sẽ phải hỏi Tom vào một lúc nào đó.

Cuối cùng Tom bắt đầu viết.

<<Harry, khi ta nói chuyện với bức tượng, giọng nói của ta nghe có kì lạ chút nào không?>>

Harry nhớ lại.

<Không hề. Sao vậy?>

Phép thuật của Tom bắt đầu hơi nhấp nhô ở mép. <<Không may là, những kí ức như vậy không phải lúc nào cũng được truyền tải một cách hoàn hảo đến người nhận, và ta chỉ muốn chắc rằng ngươi có thể nghe được rõ ràng. Nhưng đúng vậy, để mở ra Phòng chứa, ngươi phải đến bồn rửa có khắc hình con rắn và nói 'mở ra'.>>

Harry gật đầu, thoả mãn với lời giải thích ấy. Một việc như truyền tải ký ức là một phép thuật phức tạp với rất nhiều vấn đề có thể xảy ra, nên đương nhiên là Tom muốn chắc chắn rằng Harry đã nghe đúng.

Harry dần dần cảm thấy háo hức. Cậu sắp tìm thấy Phòng chứa Bí mật! Và trong đó là Thư viện của Slytherin! Cậu không thể chờ được nữa.

Trừ việc cậu thực sự phải chờ, vì làm những chuyện như thế này không phải là một ý tưởng hay khi những học sinh khác vẫn ở toà lâu đài.

<Rất vui vì được nói chuyện với ngươi, Tom. Nhưng ta sẽ không đến Phòng chứa cho đến Kì nghỉ Giáng sinh, nên sẽ còn khá lâu nữa. Ta sẽ cho ngươi biết khi đã quyết định một ngày cụ thể. Tạm biệt.>

<<Tạm biệt, Harry. Hẹn gặp lại khi đó.>>

----------

"Em nghĩ mình đã sẵn sàng rồi."

"Trò đã ngồi thiền ít nhất một lần một tuần?"

"Đúng như thầy nói."

"Trò đã đọc hết những cuốn sách rồi?"

"Vâng."

"Trò có gặp khó khăn gì với chúng không?"

"Có một chút, em phải thừa nhận là vậy. Em không nghĩ lý thuyết về cấu trúc tâm trí lại liên quan đến toán học nhiều như vậy."

Snape gật đầu. "Không ai đoán được cả. Và trò chắc chắn mình thoải mái với việc để ta đi vào tâm trí của mình?"

"Thành thật mà nói, không hề, nhưng nếu không có cách nào tốt hơn thì em sẵn sàng làm thế. Em tin tưởng thầy sẽ giữ bí mật những gì mình thấy, em chỉ..."

Snape nhẹ nhàng gật đầu. "Tin ta đi, Harry, ta biết nó khó khăn thế nào khi phải cho phép một người bước vào tâm trí của bản thân. Nó là tuyến phòng thủ cuối cùng của chúng ta, là nơi thánh địa linh thiêng, riêng tư nhất. Nếu có cách tốt hơn, ta sẽ không đề cử việc này. Nhưng, luyện tập Occlumency (Bế quan bí thuật) mà không hiểu được trạng thái tự nhiên của mình sẽ gây tổn hại lâu dài, và có thể cản trở quá trình của trò. Nếu trò muốn bảo vệ tâm trí mình khỏi những kẻ xâm nhập, thì ta sẽ phải làm việc này một lần."

Harry gật đầu. "Em hiểu rồi, thưa thầy." Cậu hít một hơi thật sâu. "Em đã sẵn sàng," cậu nói chắc nịch.

Thú thật, Harry rất sợ. Có rất nhiều thứ cậu muốn che giấu, cuốn nhật ký và những thứ cậu đã trao đổi với Tom đứng đầu danh sách đó. Cậu không biết lòng trung thành của Snape nằm ở đâu, và đó là một chuyện cậu chưa hề muốn động đến. Nhưng có những lớp bảo vệ tâm trí rất quan trọng nếu muốn làm việc với Voldermort, và hoãn nó lại chỉ dẫn đến nhiều nguy hiểm hơn. Cậu phải làm cho xong điều này, rồi sẽ không bao giờ phải lo có người đọc được tâm trí mình mà không được cho phép nữa, hoặc ít nhất là những tri thức của cậu.

Snape bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Harry. "Ta sẽ sử dụng Legilimency (Chiết tâm bí thuật) lên trò. Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng ta không phải một Bậc thầy, nên có lẽ trò sẽ cảm thấy...rất kì lạ."

Harry vân vê tay đầy lo lắng. "Em hiểu rồi."

Snape rút đũa phép. "Nhắm mắt lại. Thả lỏng tâm trí và phép thuật của mình. Đừng ngăn chúng hoạt động, nhưng cũng đừng tập trung vào bất kì suy nghĩ hay cảm nhận nào. Cứ để như vậy thôi."

Harry gật đầu, cố gắng hết sức để làm theo hướng dẫn của Snape. Bản thân việc thư giãn hoàn toàn khá khó khăn với Harry, đặc biệt là tâm trí của cậu. Cậu đã quen với việc luôn luôn suy nghĩ, phân tích, cân nhắc, lên giả thuyết, và để yên cho chúng thực sự rất khó khăn.

Nhưng những buổi thiền tịnh đã có tác dụng, và đến lúc này Harry không khó để tìm được một nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn để làm sạch tâm trí của mình một cách tự nhiên và bình thản, như một cơn gió nhẹ cuốn những chiếc lá khỏi mặt đất.

"Legilimens."

Ban đầu, Harry không cảm thấy gì.

Thế rồi, như một dòng suối chảy vào hai bên thái dương, cậu có một cảm giác kì lạ như đầu mình đang dần bị nước lấp đầy, không đau đớn nhưng rất rõ ràng. Nó không quá khó chịu nhưng không hề thoải mái chút nào, và Harry cố gắng hết mức để tập trung vào việc hít thở, không để nỗi lo lắng xâm chiếm tâm trí mình.

Vài phút trôi qua, cậu bắt đầu tự hỏi liệu mọi thứ có diễn ra thuận lợi hay không, hay Snape đã tìm được điều gì đó không tốt trong tâm trí mình. Cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, không muốn đi quá sâu vào nó, và một lần nữa để nhịp thở ra vào nhịp nhàng của hai lá phổi đưa mình vào sự bình thản.

Tầm hai mươi phút sau, Snape ngồi thẳng người dậy, hít sâu một hơi và đưa tay day thái dương. Harry đã hơi ngủ gật, và bị đánh thức bởi sự chuyển động của ông. "Thầy đã tìm được gì vậy ạ?"

Snape cho cậu một cái nhìn đánh giá, và một cơn hoảng loạn bắt đầu dâng lên trong Harry.

"Trò rất giỏi trong việc che giấu," cuối cùng Snape nói. "Ta mất gần mười phút để tìm được hết những cấu trúc cần thiết. Bình thường cả quá trình sẽ chỉ mất không quá bốn phút với một người ở tuổi trò khi chưa từng qua luyện tập."

Harry thở ra. "Nhưng nó ổn đúng không ạ?"

Snape gật đầu. "Ta sẽ vẽ cho trò sơ đồ."

Snape đi vào phòng làm việc, và quay lại với một mảnh giấy lớn, đặt nó lên bàn và bắt đầu vẽ. Ông mất gần một tiếng, và trong lúc đó Harry ngồi kiên nhẫn uống trà chờ đợi.

Cuối cùng, Snape dừng lại với một tiếng than thở. "Đây là thứ tốt nhất ta có thể vẽ được lúc này. Ta sẽ thêm những chi tiết khác sau."

Ông hớp một ngụm trà lớn và nghiêng người về phía trước. "Chú ý này, bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với những cấu trúc chính. Đây là phần đơn giản nhất, nhưng cũng là phần quan trọng nhất phải thấu hiểu được. Những Hoạt động Cốt lõi của trò được phân bổ ở quanh khu vực này," ông nói, chỉ vào một vòng tròn gần trung tâm tờ giấy, "và chúng thẳng hàng với Con đường chạy dọc tới trung tâm trạng thái tự nhiên của trò." Rồi ông chỉ vào chỗ có nhiều đường vạch nhỏ. "Trò sẽ bắt đầu xây dựng Nền móng của mình ở bốn nhánh chính của Mười hai Nhánh phụ này. Như trong những cuốn sách ta đã đưa cho trò, điều này sẽ giúp chỉ dẫn cho trò khi bước vào Giai đoạn Cấu trúc, vì tiếp cận được với các Nhánh vô cùng quan trọng khi muốn thực hiện việc Thực thể hoá." Ông nhìn thẳng vào Harry. "Ta hi vọng trò đã hiểu được không gian tuyến tính, vì hiểu được tính chất của chúng sẽ giúp việc xây dựng Nền móng dễ dàng hơn từ đầu."

Harry nhìn sơ đồ lớn đầy phức tạp mà Snape đã vẽ. "Phần dễ nhất cơ đấy." Cậu tự hỏi liệu đây có phải cảm giác của Blaise khi Harry giải thích phép thuật của mình cho cậu ta.

Snape buồn cười nhìn cậu. "Đừng nói với ta cấu trúc liên kết hình học là nơi trò sẽ cắt đứt đấy."

Harry nhìn ông đầy nghi ngờ, có chút không tin nổi. "Thầy vừa chơi chữ đấy à?"

"Vớ vẩn," Snape đáp với một cái nhếch mép gần như không thể thấy được. "Tập trung nào. Những cuốn sách ta đưa cho trò là một cách rất tốt để tích luỹ tri thức, nhưng tâm trí con người phức tạp hơn nhiều so với lý thuyết. Giải thích trạng thái tự nhiên của trò chắc sẽ mất một tháng và ta không muốn lãng phí chút thời gian nào."

Harry thở dài, thầm chuẩn bị tinh thần cho hành trình phía trước. "Vâng, thưa thầy. Em đã sẵn sàng."

-------

Hết chương 20.