“Lưu Thần Vy, rốt cuộc cô tìm đâu ra anh nhà giàu này vậy? Đến tỷ rưỡi cũng không có, cô chắc chắn đây không phải kẻ lừa đảo đấy chứ?”
Sau khi nghe được câu nói của Trương Phong, Phan Diễm cười khẩy một tiếng rồi nhìn Lưu Thần Vy nói.

“Phan Diễm, cô nói bậy cái gì đó! Hôm nay anh Trương chỉ là quên cầm theo thẻ ngân hàng thôi, tôi dám lấy danh dự của mình ra bảo đảm, ngày mai anh Trương nhất định sẽ trả đủ số tiền này, cô không cần phải đứng đây hùng hổ dọa người như thế!”
Lưu Thần Vy vẫn không thay đổi nét mặt đáp lại một câu, sau đó tất cung tất kính nhìn Trương Phong nói: “Anh Trương, chúng ta đi thôi, đợi mai tôi sẽ đưa anh đến giao tiền!.


“Được!”
Trương Phong gật gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi theo Lưu Thần Vy rời khỏi đây.

“Lưu Thần Vy, cô đứng lại đó cho tôi!”
Phan Diễm thấy Lưu Thần Vy dẫn theo Trương Phong chuẩn bị chạy, vội vàng duỗi tay ngăn cản hai người, sau đó trừng đôi mắt hồ ly, cao giọng nói: “Hôm nay cô đừng mong đưa được tên nghèo thối này đi, cô chơi toàn bộ người trong phòng bất động sản một vố, rồi giờ nói muốn dẫn anh ta đi là dẫn đi nhẹ tênh vậy à? Chẳng lẽ cô không định giải thích rõ ràng với chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, cần phải giải thích rõ ràng với chúng tôi chứ!”
Lúc này, những nhân viên khác trong phòng bất động sản cũng thi nhau đứng dậy, cao giọng hét.

“Phan Diễm, tôi khuyên cô làm người thì phải biết chừa lại cho mình một con đường!”
Lưu Thần Vy cắn đôi môi đỏ của mình, thấp giọng nhìn về phía Phan Diễm.

“Lưu Thần Vy, chuyện này không phải do cô khơi mào trước sao? Cô dẫn một tên tầm thường nghèo hèn tới đây, đùa bỡn toàn bộ người trong phòng bất động sản chúng tôi, giờ cô còn khuyên tôi làm người nên chừa lại cho mình một con đường ư?” Lúc này, Phan Diễm nhìn về phía Lưu Thần Vy nói không chút nể nang.


“Tôi đùa bỡn các người?”
Lưu Thần Vy nhìn Phan Diễm nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó lại thấp giọng nói: “Được rồi, nếu cô cảm thấy tôi đùa bỡn các cô, vậy cũng được thôi, nếu ngày mai anh Trương không tới đây trả đúng số tiền, tôi sẽ tự mình nộp đơn từ chức rồi rời khỏi công ty là được chứ gì?”
“Lưu Thần Vy, lời này của cô là nghiêm túc chứ?”
Trong mắt Phan Diễm hiện lên sự khác thường.

“Hỏi vô nghĩa, nói trước mặt nhiều người như vậy, mà cô nghĩ tôi chỉ đang nói giỡn ư?” Lưu Thần Vy lạnh giọng đáp lại một câu, lúc này cô ta tin tưởng Trương Phong chắc chắn có đủ năng lực mua căn biệt thự này.

“Được, vậy hôm nay tôi có thể tha cho hai người rời đi!”
Phan Diễm vui vẻ đồng ý.

Bởi vì cô ta cảm thấy, nếu Lưu Thần Vy dám đem công việc của mình ra để đảm bảo, nói không chừng Trương Phong kia thật sự có tiền để mua căn biệt thự này.

Hơn nữa, dù cho Trương Phong có thật sự không có tiền mua căn biệt thự này, Phan Diễm cũng có thể công khai đuổi đối thủ một mất một còn của mình là Lưu Thần Vy ra khỏi công ty.

Vậy cho nên, mặc kệ ngày mai Trương Phong có tới trả tiền mua căn biệt thự hay không thì đối với bản thân Phan Diễm mà nói đều chẳng có tổn thất gì cả, nên đương nhiên cô ta sẽ đồng ý ngay thôi.

“Anh Trương, chúng ta đi thôi.


Sau khi Lưu Thần Vy thấy Phan Diễm đồng ý, cô ta nhìn về phía Trương Phong nhẹ giọng nói.


“Ừm!”
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó bước từng bước ra bên ngoài phòng bất động sản.

“Trương Phong?”
Nhưng đúng lúc này, một mỹ nữ mặc áo da váy ngắn đi vào phòng bất động sản, mà sau khi mỹ nữ nhìn thấy Trương Phong, cô ta hô lên một tiếng theo bản năng.

Trương Phong vốn đang chuẩn bị đi theo Lưu Thần Vy rời khỏi nơi này, sau khi nghe được có người kêu tên mình, anh sững sờ một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía lối vào của phòng bất động sản.

Trương Phong nhìn thấy nữ sinh đang đi vào từ phía cửa, trong mắt anh lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Tiết Vũ Nhu?”
Trương Phong lớn tiếng hô lên một câu.

Không sai, nữ sinh xuất hiện trong phòng bất động sản lúc này không phải ai khác, mà chính là nữ sinh trong quán bar mà Vương Hùng đã giới thiệu với Trương Phong đêm qua, cũng là bạn thân của Tô Tiểu Huyên – Tiết Vũ Nhu.

Hôm nay Tiết Vũ Nhu trang điểm trông rất mê người, phần thân trên mặc một chiếc áo da màu đen, tôn lên vẻ đầy đặn đẹp đẽ phía trước người cô ta.

Bên dưới là một chiếc váy hoa ngắn, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp, chân đi giày cao gót, nhìn lướt qua toàn thân như tỏa ra dụ hoặc mê người.


Tiết Vũ Nhu thấy Trương Phong hô tên mình, cô ta hơi sửng sốt, sau đó lại không nhịn được mà tiến lên nhìn Trương Phong, nói: “Thật không ngờ lại có thể gặp được tên lửa đảo nhà anh ở đây, anh tới chỗ này làm gì hả?”
Sau khi nghe được những lời này của Tiết Vũ Nhu, Trương Phong tức khắc nhíu mày lại.

Trong lòng anh cũng biết rất rõ chắc chắn Tiết Vũ Nhu vẫn chưa quên được chuyện đêm qua, cho nên mới gọi anh là kẻ lừa đảo.

Cho nên Trương Phong cũng không chuẩn bị tiếp tục phản ứng Tiết Vũ Nhu, mà là bước từng bước đi thẳng ra bên ngoài phòng bất động sản.

“Anh đi vội như vậy làm gì!”
Đột nhiên Tiết Vũ Nhu duỗi tay túm chặt Trương Phong, sau đó tròng mắt xoay chuyển, đánh giá Lưu Thần Vy bên cạnh Trương Phong, chưa kể đây còn là khu buôn bán biệt thự, Tiết Vũ Nhu lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

“Trương Phong, không phải anh lại tới chỗ này giả làm người có tiền rồi đi gạt người ta chứ?”
Tiết Vũ Nhu nhìn Trương Phong cười khẩy một tiếng.

Mà dưới cái nhìn của những nhân viên trong phòng bất động sản, sau khi nghe được mấy lời này của Tiết Vũ Nhu, họ thi nhau vây quanh người Trương Phong, trong ánh mắt người nào người nấy cũng lộ vẻ khó hiểu, bọn họ không ngờ Tiết Vũ Nhu lại quen biết Trương Phong.

Tiết Vũ Nhu liếc mắt nhìn Lưu Thần Vy một lượt từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó chu cái miệng nhỏ nói: “Trương Phong, không thể tin được anh món nào cũng chơi được, ngày thường anh ở đại học làm bộ là kẻ có tiền để lừa nữ sinh còn chưa tính, giờ đến mấy chị lớn kiểu này cũng không buông tha sao?”
“Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Trương Phong hỏi lại một câu, nét mặt vẫn giữ nguyên như cũ.

“Tôi nói hươu nói vượn? Tôi thấy có mà anh bị tôi nói trúng điểm đau, không phải anh tới đây để gạt người, thì chẳng lẽ là tới đây mua biệt thự nhưng không thành sao?”
Tiết Vũ Nhu chu cái miệng nhỏ đáp lại một câu, sau đó nhìn Lưu Thần Vy nói: “Chị gái này, tôi nói cho chị biết nha, chị ngàn vạn lần đừng tin tưởng tên Trương Phong này, anh ta chính là một tên lừa đảo chuyên nghiệp đấy, có phải anh ta nói đưa chị tới đây để mua biệt thự tặng chị đúng không?”
“Anh Trương chưa từng nói sẽ mua biệt thự tặng cho tôi, tôi là giám đốc phòng bất động sản!” Lưu Thần Vy hờ hững đáp lại một câu.

“Hóa ra là như vậy, vậy thì chắc chắn là Trương Phong ra vẻ là kẻ có tiền rồi tới nói muốn mua biệt thự, sau đó là lừa đưa chị lên giường! Tôi nói cho chị biết, chị tuyệt đối đừng tin vào mấy chuyện ma quỷ từ miệng người này, anh ta chính là một tên lừa đảo, anh ta vốn chẳng có đủ tiền mua nổi một căn biệt thự đâu.



Tiết Vũ Nhu căn bản không biết quan hệ giữa Lưu Thần Vy và Trương Phong, cô ta cảm thấy Trương Phong không lừa mình được, cho nên đã thay đổi mục tiêu.

“Tiểu Nhu, em quen người này à?”
Ngay lúc này, Phan Diễm đi tới bên cạnh Tiết Vũ Nhu, mặt không cảm xúc nhìn Tiết Vũ Nhu hỏi.

“Chị họ, đương nhiên là em biết người này, tên là Trương Phong, đêm qua em còn uống rượu ở quán bar với anh ta mà!” Tiết Vũ Nhu vội vàng đáp lại một câu.

Trương Phong nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tiết Vũ Nhu và Phan Diễm xong, mới biết vì sao Tiết Vũ Nhu lại xuất hiện ở nơi này, hóa ra Phan Diễm là chị họ của Tiết Vũ Nhu.

“Hóa ra là như vậy.


Phan Diễm cười như không cười, gật gật đầu.

“Chị họ, em nói chị nghe, tên Trương Phong này chính là một kẻ lừa đảo, đêm qua anh ta còn giả bộ làm người có tiền lừa gạt em, nhưng sau lại bị bạn bè anh ta vạch trần, thực chất anh ta chỉ là một kẻ nghèo hèn giao cơm hộp thôi, nhưng thích giả bộ làm người có tiền để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, rồi tiện đó đi lừa các cô gái.


Tiết Vũ Nhu chỉ vào Trương Phong, lạnh giọng nói.

.