Hàn Thất Bát ngạc nhiên nhìn Minh Quân trước mặt :
" Sao con biết chú là bố của con ? "
" Xin lỗi nhưng con thông minh lắm, nhìn một chút là biết thôi " Minh Quân cười đểu anh.
" Đúng là con trai của ta, thông minh i chang bố " anh mỉm cười xoa đầu nhóc Minh Quân.
Thế nhưng Minh Quân lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ :
" Mẹ bảo con thông minh giống mẹ mà? mẹ Nghi của con bảo bố ngu lắm "
Nụ cười đã tắt, đằng sau nước mắt..

mặt anh đen như đít nồi, sao cô lại dám nói với con trai anh là anh ngu chứ? Không thể tin được.
" Sao? mẹ bảo con thế à? "
" Vâng ạ "
" Con nói cho bố nghe xem, mẹ ở đây có tán tỉnh ai không ? "
" Không, chỉ có người khác tán tỉnh mẹ thôi "
" Cái gì?? " Anh cau mày khó chịu.
" Nhưng không sao bố đừng lo, con đã ôm lấy chân mẹ và gọi mẹ bằng bố , sau đó người ta chạy mất "
" Đúng là con trai của ta " Anh mỉm cười hài lòng.
Lúc này Xuân Nghi mới vừa đi chợ về, như thường lệ, cô mở cửa và gọi to :
" Cục cưng, mẹ về rồi "
" A, mẹ về, bố đến thăm con này "
" Bố gì chứ? Con hâm à? "
" Kia kìa " Minh Quân chỉ về phía ghế sofa.

Hàn Thất Bát đang ngồi trên đó, vắt chéo chân nhìn chầm chầm cô.
" Xuân Nghi, tôi tìm em lâu lắm rồi "
Nhìn chàng trai trước mắt, cô thật sự muốn nhào đến ôm, thơm anh cho thật đã.

Nhưng giờ này trong đầu cô lại văng vẳng bài hát của Sơn Tùng : " chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn ".

Xuân Nghi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, thấy thế, anh cũng chạy theo, miệng không ngừng đe dọa.
" Em còn dám chạy? Đứng lại cho tôi, tôi bắt được em là em chết chắc ! "
" Baba đừng đánh mẹ đấy nhé "
Cô cong đuôi bỏ chạy mặc kệ ngoài sau vang lên câu nói đoe dọa của Hàn Thất Bát.

Nhưng tức nhiên Hàn Thất Bát chưa đầy 1phut đã túm lấy được cổ áo của cô, lôi ngược về phía mình.

Cô cảm nhận được luồn khí hắc ám ở phía sau, từ từ quay đầu lại, phát hiện khuôn mặt đen như lọ nồi của anh.
" Chạy cái gì? Có tin tôi đánh em không ? " Anh cau mày nhìn cô gái nhỏ bé ở dưới ngực mình.
Cô lắc đầu sợ hãi, sau đó anh đưa tay lên.

Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ăn cái tát như trời giáng của anh.

Nhưng 1 giây, 2 giây, 3 giây...!không thấy đau một miếng nào cả mà chỉ cảm nhận được hơi thở gấp gáp phà vào đỉnh đầu mình, và cái ôm ấm áp cô luôn thèm thuồng 6 năm nay.
" Sao em lại bỏ đi? Có biết anh nhớ em đến phát điên không? "

Giọng của anh trầm ấm, diệu dàng.

Ôm được cô gái mình yêu rồi, anh sung sướng đến nỗi nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm cả một vùng áo của cô.
" Sao thế? Sao lại khóc nhè ? " Cô đẩy anh ra, đôi mắt triều mến nhìn anh.
" Gặp được em, vui nên khóc "
" Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi là Lâm Tuệ Nghi "
Nói rồi cô quay lưng đi, bỗng nhiên cảm thấy thân mình nhẹ bổng.

Anh đang vác cô trên vai, hầm hầm đi về phía cửa hàng.
" Bỏ em ra! Hàn Thất Bát ! "
" Bỏ ra để em chạy trốn hả? 6 năm qua tôi tìm em là quá đủ rồi, bây giờ gặp được em rồi thì đừng hòng mà trốn "
Anh bước vào cửa hàng, nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới sofa cạnh Minh Quân.
" Bố có đánh mẹ không ? "
" Không có "
" Bố bố con con ngọt sớt ha " Cô bĩu môi nhìn thằng con bên cạnh.
" Chứ sao? Đi về " Anh kéo cô đứng dậy.
" Em đang buôn bán ở đây mà? Sao về được "
Anh không nói gì mà nháy mắt với Minh Quân.

Nhóc con liền hiểu ý, bật sang mode nhõng nhẽo đáng yêu :
" Mama, chúng ta về với baba đi.

Con muốn có bố, các bạn đều bảo con là con hoang.

Con buồn lắm..

".