" Xong rồi, đi thôi hai đứa " dì Vương cùng chú Hàn từ lúc nào đứng ở sau lưng bọn họ.
" Vâng "
4 người cùng nhau lên chiếc xe hơi đen đắt tiền đang đợi sẵn rồi phi xe đến một căn biệt thự cổ, nhìn vô cùng đẹp và sang trọng.
Họ xuống xe rồi đi vào trong.
Ở trong căn phòng khách lộng lẫy, một cụ ông đang ngồi ở sofa nhâm nhi một cốc trà và thưởng thức giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ đĩa nhạc.
" Bố ơi, chúng con về rồi " chú Hàn nói.
Nghe thấy tiếng nói, ông cụ quay mặt lại, nhìn chưa đầy 10s lại quay mặt lên, không quan tâm đến bọn họ.
" Các người còn nhớ đến ông cụ già này à? "
" Ông nội...!"
Dì Vương với chú Hàn đi đến ngồi cạnh hai bên ông, còn Hàn Thất Bát dẫn Xuân Nghi ngồi ghế đối diện.
" Bố ơi, đừng giận nữa mà, mấy tháng nay hơi bận nên không qua thăm bố được " dì Vương nói.
Trung bình một năm mọi người qua thăm ông 3 lần.

Nhiều lần chú Hàn muốn đưa ông về Việt Nam nhưng ông nhất quyết không muốn đi, chỉ muốn ở lại Mỹ.

Không ai biết lí do vì sao và ông cũng không nói, có lẽ là do Mỹ là nơi ông và vợ ông đã gắn bó với nhau hơn nữa đời người, bà cũng đã mất ở tại nước Mỹ nên ông không muốn về mà chỉ muốn ở lại nơi đây.


Từ khi vợ ông mất ông cũng trở nên buồn bã, ít nói, và luôn cáu gắt với mọi người.
" Tôi không dám giận mấy người.

Mà các người về đây dẫn theo người ngoài làm gì ? " ông cau mày nhìn Xuân Nghi.
" Con chào ông ạ " cô lễ phép đứng dậy cúi người, trong lòng vô cùng hoang mang lo sợ, có vẻ ông không thích cô cho lắm.
" Đây là Xuân Nghi, bạn gái của tiểu Bát đấy, con có kể cho bố nghe mấy lần, chắc bố quên rồi "
Ông không nói gì mà nhìn Xuân Nghi rất lâu làm cho cô vô cũng hoảng sợ.

Nhìn lại bản thân mình, cô thấy mình ăn mặc hơi bình thường, chẳng nhẽ vì thế ông mới nhìn cô như thế sao??
" Sao..

ông nhìn con lâu vậy ạ ? " Xuân Nghi nhỏ giọng hỏi.
" Con...!lại đây " ông thẳng chân đạp chú Hàn đang ngồi cạnh ra chỗ khác, sau đó vỗ vỗ bên cạnh, ý muốn Xuân Nghi ngồi ở đó.
Cô và mọi người vô cùng khó hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi đến, ngồi cạnh ông.

Lúc này ông lại càng nhìn cô chầm chầm và lâu hơn, sau đó mới cất giọng nói.
" Con tên là gì ? "
" Mai Hoàng Xuân Nghi ạ..

"
" còn bà ngoại con? " Khuôn mặt ông vô cùng nghiêm túc hỏi.
" Dạ bà ngoại con tên là Diệp An Thủy ạ..

" cô thắc mắc không biết ông hỏi tên bà ngoại cô làm gì, nhưng cũng rất nhanh trả lời.
Ông khựng lại một lúc, sau đó vẻ mặt cau có, khó chịu thường ngày của ông bỗng chốc tan đi thay vào đó là khuôn mặt hớn hở, vui vẻ, sau đó ông tiếp tục hỏi Xuân Nghi :
" Bà ngoại con là Diệp An Thủy? Tiểu Thủy giờ ra sao rồi? "
" Bà con...!mất rồi ạ " cô cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy vạt áo, nhắc đến chuyện này cô lại vô cùng buồn, cố gắng lắm cô mới kìm lại được nước mắt.
" Hả? Cái gì? Tiểu Thủy mất rồi " Ông ngạc nhiên hét toáng lên.

Mọi người lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ông bình tĩnh kể lại thì mới biết.

Xuân Nghi nhìn rất giống bà ngoại cô khi còn trẻ.

Vì thế lúc nãy ông nhìn cô rất lâu, nhìn kiểu gì thì trông cô vẫn giống y như đúc người bạn cũ của ông - Diệp An Thuỷ - bà ngoại của Xuân Nghi.
Theo lời ông kể, mấy chục năm về trước, trong lúc ông vẫn còn tay trắng đi lập nghiệp tình cờ gặp bà ngoại Xuân Nghi.

Hai người đồng hành cùng nhau và mới tạo nên được tập đoàn Hàn thị như bây giờ.

Và cũng chính bà ngoại cô đã giúp ông theo đuổi Hạ Minh Minh - người vợ đã mất của ông.

Mấy năm sau đó bà ngoại cô mất tích luôn, ông tìm kiểu gì cũng không tìm ra.

Cho đến lúc gần cuối đời, ông mới gặp lại người cháu gái của bạn mình.
" Xuân Nghi, ông nội đã nợ bà con nhiều thứ lắm, bây giờ là lúc ông nội bù đắp cho con.

Mấy năm qua con sống có tốt không? " Ông nghiêm túc đưa bàn tay rung lẩy bẩy và lạnh lẽo của mình nắm lấy tay Xuân Nghi, giờ đây ông đã coi Xuân Nghi như cháu ruột mình.
" Mấy năm qua ở Hàn gia chú dì đã lo cho con ăn học đầy đủ lắm ông ạ..


"
" Vậy thì tốt, vậy thì tốt "
" Bố ơi, gia đình mình có thêm Xuân Nghi rồi, bố về Việt Nam ở với tụi con nha " chú Hàn nhân lúc ông đang vui muốn đưa ông về Việt Nam.
" Không " ông vẫn cự tuyệt.

Do ông giận dỗi chú Hàn vì lâu rồi không đến thăm ông.
" Ông nội, ông về ở với cháu đi, cũng sẵn về thắp cho bà con một cây nhang, bà gặp được ông chắc bà cháu vui lắm "
" Được.

Nghe cháu hết "
dì Vương cùng chú Hàn ngạc nhiên, shock lên shock xuống, xĩu up xĩu down.

Mấy năm trời thuyết phục ông về Việt Nam muốn gãy lưỡi mà ông vẫn một mực không chịu về.

Ấy thế mà bây giờ chỉ bằng một lời nói của Xuân Nghi thôi ông đã gật đầu đồng ý..