Dì Vương dẫn nó lên lầu hai, phòng nó ở cạnh phòng của Thất Bát.
" Con ở phòng này nhé "
" Nhưng mà..

dì ơi, đồ của con còn để ở nhà bà ngoại "
" Không sao, chút nữa dì kêu người chuyến đến đây, sẵn tiện dì sắm thêm mấy bộ quần áo cho con "
" Không cần mua quần áo thêm đâu dì, đồ của con còn nhiều lắm " nó nói với giọng hơi ngượng ngạo.
" Được rồi, mai con đến trường luôn được không? "
" Dạ được "
" Tí nữa sẽ có người mang quần áo đi học đến cho con, con nghĩ ngơi đi, dì xuống dưới nhé "

" Dạ..

dì Vương, cảm ơn dì "
" Có gì đâu mà cám ơn, hồi còn đi học mẹ con lúc nào cũng mang cơm theo cho dì ăn đó "
"Dạ..

"
Khi dì Vương vừa đi, nó đóng cửa lại, ngồi xuống và bắt đầu khóc nức nở.

Nó nhớ mẹ với bà nó lắm, nó còn chưa kịp ăn món bánh xèo mà nó thích thì bây giờ mẹ với bà đã đi rồi.

Khóc 1 hồi lâu, nó leo lên giường và ngủ 1 giấc.
Không biết nó ngủ bao lâu, bỗng có tiếng gõ cửa làm nó tỉnh giấc.

Nó nhanh chóng bước ra mở cửa, là Thất Bát gõ cửa, hắn không thèm nhìn mặt nó mà chỉ nói 3 chữ rồi quay lưng đi xuống dưới lầu :
" Xuống ăn cơm "
Hàn Thất Bát - con trai duy nhất của Hàn gia, hắn đẹp trai lắm, còn cao ráo trắng trẻo, hắn cao 1m85, mặc dù mới 17 tuổi, hắn vừa lạnh lùng vừa cọc lóc, ai không biết cũng nghĩ hắn ta bị câm.
Nó nhanh chân đi xuống lầu, gặp nó đi xuống dì Vương vẫy tay gọi nó :
" Xuân Nghi, mau tới đây ăn cơm "
" Dạ " nó trả lời lễ phép rồi đi lại bàn ăn, ngồi cạnh dì Vương, đối diện với Thất Bát.

" Con ăn nhiều vô nha, nhìn con gầy quá "
quả thật nó rất gầy, nó cao 1m57 nhưng nặng chỉ có 38 cân, do nhà nó nghèo, ngày nào cũng ăn rau luộc với trứng luộc, bữa nào sang hơn 1 chút thì có tép bạc rang muối, nó có khi còn bỏ bữa ăn sáng vì thế nhìn nó như đứa chơi sì ke ma túy.

Nhưng đổi lại nó có khuôn mặt vô cùng xinh xắn, đôi mắt to, lông mi vừa dài vừa cong, đôi chân mày thanh tú, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh, đôi môi nhỏ và đỏ mọng, khuôn mặt nhìn kĩ thì có một chút mụn, nhìn xa thì da nó trong đẹp lắm, ngoài ra nó rất trắng, mái tóc đen tuyền dài ngang lưng.

Đặc biệt trên người nó có mùi trầm hương dịu nhẹ, mùi hương đó nó không phải là dùng nước hoa, mà là mùi mà từ trong cơ thể nó phát ra, mẹ nó và bà ngoại nó khi trước cũng có mùi hương này.
" Dạ "
Những món ăn trên bàn là những món mà nó chưa bao giờ được ăn và cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nào là tôm hùm luộc chấm nước sốt me, bào ngư hấp tóc tiên, bò nướng muối ớt, mực xào thập cẩm,....
Bỗng nhiên có 1 cơn gió từ máy lạnh thoảng qua, Thất Bát hít hít vài hơi rồi lên tiếng hỏi :
" Mẹ dùng nước hoa mùi trầm hương à ? "
" Huh? đâu có? mẹ xài nước hoa hương hoa hồng mà? " nói xong bà cũng dùng mũi hít hít, bà nghe hình như mùi hương đó phát ra từ Xuân Nghi, nên bà cất tiếng hỏi :
" Xuân Nghi? con dùng nước hoa trầm hương à? "
" Dạ không có "

" Kì lạ thật, rõ ràng dì nghe mùi hương này phát ra từ con mà? "
" Vâng, từ lúc mới sinh ra thì người con đã có mùi trầm hương này rồi "
" À dì quên mất, mẹ con lúc trước cũng có mùi hương này, thôi, con ăn cơm đi "
" Dạ " nó chỉ ăn có 1 chén cơm rồi dừng đũa, quả thật đồ ăn rất ngon nhưng nó không thể nào nuốt nổi nữa.
" Sao vậy? con no rồi sao? sao con ăn ít thế? " dì Vương lo lắng hỏi.
" Dạ, con no rồi, con xin phép lên phòng trước "
" À đồ của con được dì dọn vào tủ rồi đó, còn cái vali nhỏ dì để dưới gầm giường, con tắm rửa rồi sắp xếp đồ đạc lại đi, lúc nãy thấy con ngủ ngon quá nên không gọi con dậy "
" Dạ, con cảm ơn dì " nó lễ phép cảm ơn rồi đi lên lầu, lấy 1 bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau 15 phút, nó tắm xong rồi đi ra ngoài, tóc nó hơi ướt, nó dùng cái khăn lau lau tóc cho hơi khô rồi treo cái khăn lên trên móc, vừa bước đến cửa thì nó giật mình khi thấg Hàn Thất Bát đang ngồi trên giường nó, 2 tay chống ở phía sau, nhìn thấy nó bước ra, hắn lên tiếng nói :
" Xuân Nghi, tôi tìm em lâu lắm rồi ".