Edit: MoonMi

Beta: Túc

——————-

“Phó Tư Niên, ý anh là sao? Lại như vậy nữa à? Sao bữa tiệc quan trọng như thế mà anh không dẫn em đi, anh tính mang theo cô trợ lý đẹp đẽ nào đi theo đúng không?”

“Đây là một bữa tiệc thương mại, trong bữa tiệc không thể tránh khỏi việc phải uống rượu, em vừa mới sinh xong không lâu, em…”

“Em sao nào? Tại sao em không thể uống rượu? Bác sĩ nói em không thể uống rượu sao? Em biết, lúc mang thai thì cái gì anh cũng đồng ý, bây giờ sinh con ra rồi, trở mặt không nhận đúng không? Trong ba năm đó, bất kỳ bữa tiệc rượu nào cũng không dẫn em theo, ngay cả công ty của anh em chỉ đến có một lần, anh không muốn thừa nhận em trước mặt người ngoài sao? Trước đây là Kiều Án, bây giờ là ai? Anh nói đi!”

“Em đừng quậy nữa, anh không có ý đó!”

“Em quấy rầy anh sao? Phải, em đang quấy rầy đấy, vậy anh nói xem, anh đưa người phụ nữ khác đi tiệc rượu thì có ý gì?” Úc Đóa khóc lóc kể lể: “Trước kia mỗi ngày em đều chờ anh về nhà, mỗi ngày đều vây quanh anh, có đôi khi cả đêm anh không về nhà em cũng không để tâm, bây giờ anh bắt đầu nói em quấy rầy, ghét bỏ em rồi phải không?”

Thấy cô đang muốn chơi chiêu cũ, Phó Tư Niên giải thích: “Em đừng suy nghĩ lung tung, anh đâu có nói muốn dẫn người phụ nữ khác đi tiệc rượu?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thấy hai người ồn ào như vậy, dì Liên không nhịn được liền khuyên nhủ: “Phu nhân, ông chủ, đừng cãi nhau nữa mà, xin hãy bớt giận.”

Dì Liên không lo lắng cho cô, bà chỉ lo lắng cho anh thôi.

Hơn một tháng trước, lúc Úc Đóa sinh con, Phó Tư Niên chạy vào phòng sinh nắm tay cô cùng nhau vượt cạn. Sau khi đứa bé chào đời, anh từ trong phòng sinh bước ra, trên mặt và tay của Phó Tư Niên có thêm vài dấu vết đỏ bừng, cánh tay đều là vết bầm tím, do Úc Đóa nắm quá chặt.

Phó Tư Niên thấp giọng, những đường gân xanh nổi trên trán: “Dì Liên, dì đi ra ngoài trước đi.”

“Ơ, thôi được.”

Dì Liên vừa đi, Phó Tư Niên trầm giọng, bình tĩnh nói với Úc Đóa: “Thứ nhất, tiệc rượu vào buổi tối anh không có ý định dẫn người phụ nữ khác đi, thứ hai, không đưa em đi là bởi vì trong yến hội cần uống rượu, em vừa sinh nên cơ thể vẫn chưa khỏe, em không nên uống nhiều rượu, thứ ba, chúng ta không phải nói rồi sao, không nhắc đến chuyện trước kia nữa?”

“Không nhắc đến? Phải, bây giờ có con rồi, cho nên không nhắc nữa phải không? Tất cả mọi chuyện trước đây anh coi như chưa xảy ra đúng không?”

Phó Tư Niên cảm thấy mình phạm sai lầm.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh không nên cố gắng giảng đạo lý với phụ nữ, càng không nên giảng với người phụ nữ mới sinh.

“Được, anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Cách nhận sai này hình như không ổn.

“Anh cũng biết anh sai rồi sao? Anh sai ở đâu? Anh nói đi! Anh sai ở đâu?”

“…Tối nay anh sẽ đưa em cùng tới bữa tiệc.”

Úc Đóa hừ một tiếng, “Vậy thì còn được.”

Yến hội buổi tối đúng như Phó Tư Niên nói, là một yến hội đầy hơi thở thương mại, tụm năm tụm bảy cùng một chỗ, không nói đến chuyện công ty phát triển, thì nói giá cổ phiếu, ly rượu vang đỏ trong tay Úc Đóa bị đổi thành nước nho, kéo cánh tay Phó Tư Niên, đứng được nửa tiếng thì mất kiên nhẫn.

Mệt rồi.

“Em đi nghỉ ngơi một chút.”

Phó Tư Niên gật đầu.

Úc Đóa tìm một khu để nghỉ, xoa xoa cái chân đang đau nhức, rất hối hận vì hôm nay đã tự tìm khổ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cô vốn tưởng rằng cơ thể đau nhức đã là ‘báo ứng’ của cô rồi, càng không nghĩ tới ‘báo ứng’ bây giờ mới tới.

“Úc Đóa?”

Giọng Trung cứng nhắc hòa với giọng Anh mạnh mẽ, sau đó bất ngờ hỏi bằng tiếng Anh: “Thực sự là em sao?”

Nhìn người đàn ông Pháp mặc âu phục giày da trước mặt, Úc Đóa như bị sét đánh.

Nhìn người trước mặt này, dường như là người đàn ông tên Alex mà cô gặp trong chuyến đi hai ngày ở Pháp. Người đàn ông Pháp cởi mở đã theo đuổi cô một cách mãnh liệt sau khi khiêu vũ với cô một lần, dọa Úc Đóa sợ hãi không nói lời nào mà rời đi.

Đã gần một năm trôi qua, cô đã quên Alex từ lâu, không nghĩ rằng hôm nay cô có thể gặp anh ta trong bữa tiệc này!

“Ngài là…” Úc Đóa giả vờ không quen biết: “Tiên sinh, ngài hẳn là nhận nhầm người rồi.”

Úc Đoá làm bộ mờ mịt nhìn người trước mặt, hy vọng người đàn ông nước ngoài này nghĩ cô là một người phụ nữ Trung Quốc quen mắt.

Nhưng Alex vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư, chẳng lẽ em quên tôi sao? Ở Pháp, nhớ không? Đêm lãng mạn đó, chúng ta đã nhảy múa lãng mạn ở giữa sàn nhảy, sau đó…”

Anh ta cẩn thận lấy một cái bông tai từ trong túi, bao bọc cẩn thận: “Bông tai của em, tôi luôn tìm cơ hội trả lại cho em.”

Mí mắt Úc Đóa nhảy dựng lên, đôi bông tai này thật đúng là có chút quen, cô đứng ngồi không yên, nhưng cái này…

Phải giữ sự bình tĩnh không được hoảng hốt, thái độ thản nhiên, so với việc che giấu còn tốt hơn nhiều.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Thì ra là Alex, đã lâu không gặp, lúc ấy tôi có việc gấp nên lập tức phải rời khỏi Pháp, bông tai này…Thực sự cảm ơn anh đã giữ gìn tốt.”

“Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”

Alex nhìn xung quanh: “Không biết sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi có thể mời Úc tiểu thư uống một ly không?”

Úc Đóa vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, muốn cho anh ta xem…

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Từ xa Phó Tư Niên nhìn thấy Úc Đóa cùng một người đàn ông ngoại quốc đang nói chuyện, đi vào nhìn mới nhận ra Alex.

Alex nhìn rất quen thuộc, lúc trước anh núp trong bóng tối, nhìn anh ta và Úc Đóa thân mật khiêu vũ.

Úc Đóa ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy, nói nhanh hơn: “Không có chuyện gì, chỉ là một người bạn em quen từ rất lâu về trước.”

Alex cười: “Cho hỏi anh là?”

“Tôi là chồng của vị tiểu thư này.”

Ánh mắt của Alex nhìn qua nhìn lại giữa hai người, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, thở dài: “Thì ra là như thế. Chồng của tiểu thư qua đời tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mà cô có thể tìm được tình yêu đích thực nhanh như vậy, tôi cũng cảm thấy vui thay cho cô, bông tai này trả lại cho Úc tiểu thư, chúc hai người hạnh phúc.”

Úc Đóa run rẩy tiếp nhận bông tai, sau lưng cứ như có vong đang đứng làm cô cũng không dám nhìn.

Nửa sau của bữa tiệc và trên đoạn đường về nhà, mỗi phút mỗi giây trôi qua Úc Đóa đều không thể nguôi ngoai, nhưng chỉ chớp mắt hết lần này tới lần khác rồi thôi.

“Ông chủ và phu nhân trở về rồi à? Ông chủ có cần tôi chuẩn bị bữa tối không?”

Phó Tư Niên vừa đi vừa nói: “Không cần, dì Liên nghỉ ngơi đi.”

“Dì Liên, bảo bối đâu rồi? Tôi muốn đi gặp bảo bối.”

Phó Tư Niên nhìn Úc Đóa có ý nghĩ dùng đứa nhỏ làm lá chắn: “Đứa nhỏ có chị Nguyệt chăm sóc rồi, em lên đây.”

Úc Đóa than thở đi lên lầu, nghĩ tới nghĩ lui nên giải thích việc này như thế nào, sáng sớm kiêu ngạo, bây giờ lại trở thành cà tím đông lạnh.

“Nói đi.”

“Nói cái gì?”

“Người đàn ông Pháp đó.”

“Anh ta…” Úc Đóa vắt hết óc, bày ra vẻ mặt mày ủ rũ: “Anh ta là người em đã gặp một lần ở Pháp mà thôi, không thân đâu.”

“Không thân sao trong tay anh ta lại có bông tai của em?”

“Em không cẩn thận làm rớt.”

“Em không cẩn thận làm rớt, anh ta bảo quản cho em một năm, còn luôn mang theo bên mình?”

“Trợ nhân vi lạc* mà.”

Phó Tư Niên cười: “Mấy năm trước ở cùng với anh một chỗ, anh cho rằng anh biết hết những gì em đang nghĩ trong lòng, sau đó em không nói gì mà đòi ly hôn, anh mới biết em không yêu anh như bề ngoài em thể hiện, bây giờ xuất hiện một người đàn ông Pháp…” Anh đặt tay lên trán, vẻ mặt khó chịu: “Anh không biết hôm nào sẽ lại xuất hiện thêm người đàn ông Mỹ đây.”

“Chuyện trước kia, không phải đều nói xong rồi sao? Đừng nhắc đến nữa.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Anh không nhắc tới, vậy người đàn ông Pháp kia coi như không tồn tại luôn sao?”

Úc Đóa hối hận đến xanh ruột, nếu sớm biết sẽ xuất hiện tình trạng này, buổi sáng đã không cãi nhau với Phó Tư Niên rồi, anh thích dẫn ai đi yến hội thì kệ đi, nói làm chi chứ cái miệng mắc nợ này!

Cô đung đưa trước mặt Phó Tư Niên, hai tay ôm lấy Phó Tư Niên đang tức giận: “Anh đừng tức giận được không? Em thật sự không phải cố ý, bông tai của em là do lúc không cẩn thận nên rơi mất, anh ta lúc đó đúng là đối với em có chút tình cảm, nhưng mà… khi em biết anh ta có suy nghĩ này, ngày hôm sau em đã rời đi ngay lập tức, chồng à, anh tin em, sau này sẽ không có người đàn ông Pháp và người đàn ông Mỹ nào đâu, chuyện hôm nay, chúng ta hãy coi như anh ta không tồn tại, được chứ?”

Phó Tư Niên im lặng không nói lời nào.

“Ông xã, thực xin lỗi, em sai rồi.”

“Em cũng biết em sai rồi sao? Em sai ở đâu?”

Úc Đóa nghĩ tại sao câu này nghe có vẻ quen quen nhỉ?

“Sau này có chuyện gì nhất định em sẽ nói với anh trước, không chủ động nói chuyện với người đàn ông khác nữa.” Để đảm bảo độ tin cậy, Úc Đóa đưa tay ra: “Em thề! ”

Phó Tư Niên im lặng nhìn cô.

Úc Đóa bất an nháy mắt mấy cái.

“Những chuyện trước kia, đừng nhắc tới nữa.”

“Được! Những chuyện trước đây không nhắc nữa!”

Sắc mặt Phó Tư Niên lúc này mới hòa hoãn một chút: “Vậy chuyện này cho qua nhé.”

Úc Đóa cười chui vào trong ngực anh: “Ừm, cho qua đấy.”

Úc Đóa không phát hiện, con cáo già xảo quyệt đang nhân lúc cô không nhìn thấy, lộ ra một nụ cười gian xảo.

————–

(*) Một câu tục ngữ bên trung, ý nghĩa giúp người làm niềm vui.