Chap 26:
Về phần nó, khi ngủ dậy nó đi lang thang khắp các phố. Tới khi thấy tờ giấy dán trước 1 quán ăn nhỏ ghi là ‘’ Tuyển nhân viên chạy bàn bao ăn ở”. Nó mừng rỡ đẩy cửa vào và xin phép bà chủ, bà ấy đồng ý thì nó rất vui mừng!
-Giờ cháu dọn tới đây đi! Ngày mai cháu có thể làm!- Bà chủ cười, trông bà có vẻ phúc hậu.
Cháu cám ơn cô nhiều!- Nó chạy về nhà trọ lấy đồ, đang đi thì thấy xa xa có bóng dáng chiếc xe Lamborghini Gallardo đen đang chạy về phía nó
“ Chết! Xe của Huy!” Nó giật mình trốn vào cái hẻm gần đó. Quả nhiên Huy không thấy nó
-Xin lỗi m.n!- Nó nhìn theo xe Huy dần xa dần!
Mỗi ngày ở tiệm cơm, sáng 5h nó phải dậy phụ bà chủ dọn quán và chuẩn bị thức ăn. Công việc kéo dài cho tới 10h đêm quán mới nghỉ, nó chạy bàn mệt phở hơi tai. Bù lại, bà chủ rất tốt với nó, chồng bà cũng vậy. Nhưng nó không nhận ra ánh mắt kì lạ của ông ta khi nhìn nó. Thấm thoắt nó ở đó cũng được 2 tuần.
‘’ Giờ này chắc m.n thi rồi!’’ Nó thầm nghĩ khi ngồi trong quán ngắm cơn mưa. Mưa hôm nay to thiệt! Nhưng may là không có sấm chớp.
-Thanh! Hôm nay mưa tới khuya nên ta nghỉ sớm! Cháu tắm rửa rồi nghỉ đi!Chú sẽ giúp cháu dọn quán! Ta qua nhà hàng xóm thăm bạn ta đang bệnh đây!- Bà chủ nói với nó
-Vâng!
Tắm xong nó đi ra, tóc ướt đang quấn khăn. Bất chợt 1 cánh tay vòng qua ngang eo nó…
-Ơ chú! Sao thế?- Nó ngơ ngác khi thấy thái độ kì lạ của ông chú
-Ngoan nào! Nghe lời ta rồi ta nuôi cho ăn ở suốt đời!- Tên yêu râu lộ bộ mặt nham nhở ra.
-Cháu không thích!- Nó vùng tay ra khỏi tên già nhưng hắn mạnh tay quá bế nó lên đưa vào phòng. Nó sợ quá! Nó phải làm gì đây! Tên đó đè nó ra và giở trò. Nó theo phản xạ đá vào hạ bộ của hắn. Hắn đau quá gục xuống ôm lấy ‘’chỗ đó’’. Nhân cơ hội này nó vùng bỏ chạy xuống nhà, mở cửa và chạy đi. Sự nhục nhã dâng lên trong đầu nó, nước mắt hòa trộn với nước mưa. Nó cứ bỏ chạy miết, chạy quài cho tới khi mệt lả. Và nó đi bộ trong màn mưa lạnh tanh…
-‘’ Phong! Em nhớ anh lắm! Hức!’’ Nó vào 1 trạm điện thoại công cộng và trú trong đó…
Về bọn hắn, sau 2 tuần lục lọi khắp thành phố. Vào từng cái nhà nghỉ nhà trọ khách sạn mà hỏi thăm cũng không thấy tung tích nó. Cả bọn như người mất hồn, tập trung bên nhà hắn, sau 2 tuần cả bọn gầy đi thấy rõ. Không đến trường, không đi chơi, không đi diễn mà chỉ ngồi ở nhà chờ tung tích nó. Bỗng hắn đứng dậy đi ra ngoài
-Đi đâu thế Phong?- Tuấn hỏi
-…- Hắn im lặng bỏ đi, hắn muốn dầm mưa với ước muốn mưa có thể gột rửa được cảm giác hối hận tội lỗi trong người hắn. Hắn băng qua nhiều con phố, đi rất xa, rất xa. Nhưng mưa cũng không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng hắn. “ Chúa! Con vốn không tin vào Người! Nhưng…nếu người có thật, xin người hãy giúp con tìm được Thanh! Lúc này con thật sự bất lực không biết phải làm gì hơn là trông cậy vào Người!” Vừa dứt lời, hắn nhìn ra. Xa xa có 1 bóng dáng nhỏ nhắn, đang co người lại vì lạnh. Chính là nó! Đúng nó rồi! Hắn chạy lại ngay lập tức!
-Thanh! Thanh! Em sao thế?- Hắn lay lay nó

-Chúa cũng thực hiện nguyện vọng cuối cùng của em là được gặp anh à? Nếu đây là mơ xin đừng kết thúc!- Nó nói, môi tím tái đi. Trán rất nóng, người run lên bần bật và ngất đi.
-Thanh! Tỉnh lại đi! Anh nè! Đừng ngủ mà! Đừng ngủ! Taxi!- Hắn cuống cuồng gọi chiếc taxi đang đậu ở đó và đưa nó tới bệnh viện.
-Cái gì? Tìm được Thanh rồi à?!- Cả bọn ở nhà nhốn nháo lên và chạy tới bệnh viện sau khi nghe đt của hắn
-Cầm đồ theo cho bọn họ!- Huy
-Được, lấy đồ cho Phong và Thanh!- Tuấn nói với mấy chị giúp việc. Cả đám chạy lên chiếc Mercedes 4 chỗ và phóng như bay tới bệnh viện…
-Thanh đâu? Thanh đâu? Where is she?- Tuấn túm áo hắn kéo kéo
-Đang trong phòng cấp cứu, cô ấy bị sốt cao đến co giật!- Hắn
-Cái gì?- Cả đám đồng thanh
-Sao lại ra nông nổi thế? Thanh à! Không được bỏ tụi tớ!- Sei khóc rấm rứt
-Giờ chỉ còn cách là ngồi đợi thôi!- Huy
Nửa tiếng sau, vị bác sĩ vừa ra, chưa kịp mở miệng thì bị Sei túm lấy áo blu ( dạo này Sei mạnh bạo quá ==’’)
-Cậu ấy sao rồi? Cậu ấy không có mệnh hệ gì chứ? Ông nói đi!- Sei làm 1 tràng
-Calm down Linh!- Đăng tới gỡ tay Sei ra
-Cô bé mà đưa tới bệnh viện trễ tí thì có thể mất mạng, dầm mưa giữa tháng 11! Sốt 41 độ, rất nguy hiểm! Nhưng đã hạ sốt rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại!- Vị bs chỉnh lại áo và nói
-Được rồi! Không sao rồi!- Cả bọn mừng rỡ
-Các cậu có thể vào thăm cô bé!- Ông bs nói típ
-Cám ơn bs!
Nó nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng miệng lẩm bẩm gọi tên hắn. Thấy thương quá, cả đám xúm lại bên giường nó chờ đợi nó tỉnh lại, nhưng đợi mãi… Nghe nó nói nào là Phong! Tại sao thất hứa với tớ? Có lẽ do tớ không thông minh và không cha mẹ nên m.n coi thường tớ? Tớ không muốn phiền m.n!... Có lẽ nó đang nằm mơ và nói mớ, bọn hắn đâu biết chuyện này đêm nào cũng xảy ra trong 2 tuần qua. Hằng đêm nó vẫn khóc thầm, mặt hốc hác quá, bàn tay nhỏ bé đã chai sần vì 1 ngày phải rửa hàng trăm cái bát đĩa.

-Tỉnh lại đi Thanh! Bọn tớ xin lỗi!- Sei nói trong nước mắt, nhưng nó không mở mắt. Nó vẫn mê sảng và mắt nhắm nghiền. Nhìn cảnh đó, lòng hắn-Tuấn-Huy rất đau, như có hàng ngàng mũi kim châm vào tim vậy! Nó bất tỉnh suốt 1 tuần, trong tuần đó bọn hắn thay phiên nhau chăm sóc. Riêng Phong thì ‘’đóng đô’’ ở bệnh viện luôn, hắn sợ nó tỉnh dậy không thấy hắn thì lại khóc tiếp.
Đến ngày thứ 8, nó tỉnh dậy, cả bọn mừng quýnh.
-Thanh! Cậu nhận ra tớ không? Tớ là Seina bạn cậu nè!
-Thanh! Tớ là Tuấn bạn thân nhất của cậu nè!
-Cậu nhận ra bọn tớ không Thanh?- Đăng và Huy
-Em nhận ra anh không?-Hắn
Đáp lại câu hỏi của bọn hắn, nó không nói gì, chỉ trơ mắt ra nhìn rồi quay mặt đi hướng khác
-Sao thế này?
-Bác sĩ!!!!
-Cô bé, vì 1 cú shock tinh thần nên tạm thời không thể nói được!- Vị bác sĩ- Tôi thấy trên người cô bé có vết xây xát như giằng co với ai đó!
-Kì thế? Lúc ngủ cậu ấy còn nói sảng mà! Tên nào dám làm cậu ấy ra nông nổi đó?- Bọn hắn
-Có thể các cậu làm gì có lỗi với cô bé nên cô bé vẫn bị ám ảnh trong mơ nên đâm ra nói sảng khi ngủ. Còn việc không thể nói là do cô gặp lại chuyện gì đó khủng khiếp quá sức chịu đựng của cô!- Vị bs ôn tồn nói
-Vậy bây giờ sao đây bs? Để cậu ấy cứ im im nhìn ra cửa sổ như người mất hồn thế à?- Tuấn
-Các cậu phải giúp cô bé thức tỉnh trở về hiện tại lại, bằng không…cô bé sẽ bị câm suốt đời!- Lời bs nói như sét đánh ngang tai bọn hắn
-Không được! Thanh đã giúp chúng ta quá nhiều! Cậu ấy đã giúp Sei và Phong trở lại là chính mình, giúp Sei và Đăng dũng cảm đối diện vs tình cảm của nhau, giúp Huy trở về nhà ở với Phong! Chúng ta không thể để việc đó xảy ra!- Tuấn
-Nhưng phải làm sao đây?- Sei lo lắng
-Chỉ cần gợi lại những kỉ niệm tốt đẹp giữa các cậu với cô bé!- Vị bs nói

-Thanks bs nhiều!- Đồng thanh.
Ngày thứ nhất.
-Thanh! Bọn tớ đến rồi nè!- Cả bọn đến bv thăm nó, nó vẫn im lặng nhìn bọn hắn, như 1 con búp bê.
-Thanh! Cậu có nhận ra tớ không? Nguyễn Ngọc Linh yếu đuối đây! Nhờ cậu mà tớ có thể trở lại làm con người thật của mình và thẳng thắng đối diện với tình cảm của Đăng!- Sei nói, hôm nay cô mang lens đen và mang cặp kính cận vào
-…- Nó vẫn đơ không cảm xúc
-Thất bại rồi! Thôi để ngày mai
Ngày thứ 2:
-Hey Thanh baby! Tuấn nè! Cậu làm bạn gái giả của tớ đi! Giúp tớ đuổi con nhỏ đáng ghét kia nào!- Tuấn chạy tới nói thầm với nó
-…!- Vẫn im lặng
-Phải thử cách khác
Ngày thứ 3:
-Nhỏ kia! Sao mọi hôm nói nhiều lắm mà nay ít nói vậy!- Huy xuất hiện, với mái tóc gáo dừa và cặp kính gọng dày
-…!- Nó ngước lên nhìn Huy, 1 chút tiến triển. Nhưng nó vẫn không nói gì
-Thanh! Đó là kỉ niệm đẹp giữa bọn tớ và cậu đấy! Cậu không nhớ gì thật sao!- Sei khóc- Bọn tớ phải làm gì đây?
-Phong! Sao cậu toàn im lặng thế? Làm gì đi chứ!- Tuấn nói
Hắn từ từ tiến lại gần nó, khẽ đặt lên môi nó nụ hôn dịu dàng và nói
-Anh yêu em! Nhỏ lùn của anh! Đừng như vậy nữa! Cho anh xin lỗi!- Phong nói, khóe mắt lăn ra 2 dòng nước.
-Phong!- Sei khóc vì quá thương cho hắn và nó
Cả phòng im lặng…
Bàn tay nó nhúc nhích, đưa lên khẽ vuốt tóc hắn. Miệng nó phát ra tiếng nói thầm:
-Phong…!

-Cậu ấy nói rồi m.n ơi!- Cả đám đang buồn tự nhiên nhảy tưng tưng lên, nước mắt nước mũi tè le mà miệng thì cười và reo lên ( như bọn trốn viện)
-Cậu…nhận ra tớ chứ? ( đổi xưng hô cho trong sáng ^^)- Hắn
-*gật*
-Cậu tha thứ cho bọn tớ chứ?- Tuấn
-*gật* vì trong mấy ngày qua không phải là nó mất ý thức, chỉ là không nói được và cần thời gian để dịu lại cú sốc tinh thần thôi, và sự nỗ lực của bọn hắn đã thúc đẩy việc đó xảy ra nhanh hơn!
-Mãi là bạn thân nhé! Bọn tớ không hề xem thường cậu đâu! Thật đấy! Bọn tớ đã vô tâm với cậu! Xin lỗi!-Sei siết chặt tay nó
-Uhm!
-Xin lỗi vì đã mắng cậu, tớ thật xin lỗi!- Hắn
Nó kiss lên má hắn 1 cái, hắn trơ mặt ra ( hành động thay lời nói =]])
-Tránh ra! Chúng ta cùng nhau ôn thi lại nhé!- Tuấn xô hắn ra và nói với nó
-Uhm!- Nó khẽ trả lời
-Thanh! Cậu gặp chuyện gì khi ở ngoài à?- Huy hỏi
-…!
-Thôi! Để cậu ấy khi nào bình phục lại rồi hỏi sau cũng không muộn!- Đăng.
-Thanh! Cậu đã từng bảo tớ: Muốn quên đi 1 kỉ niệm xấu, chỉ cần tạo ra nhiều kỉ niệm mới đẹp hơn! Chúng ta cùng thực hiện nhé!
-*gật*
-Nè! Chúng ta còn kì thi đó! Cùng nhau cố gắng nào!- Hắn
Nụ cười trên môi nó và bọn hắn lại xuất hiện.
Thế là tối nay cả 6 đứa lại có thể ngủ yên giấc vì cả bọn lại có nhau! Liệu kì thi nó có làm bài tốt không? Hạ hồi phân giải=]]. P.s: Sau kì thi 1 nhân vật mới xuất hiện!
Hết chap 26 ^^ ( thanks for watching)