Editor: HannahTuy rằng bị phân tới đội sản xuất Liễu Gia Loan nhưng đi quan hệ một chút, tìm cách chuyển đến Bạch Than Bình cũng không khó.Kết quả chậm một bước bị Lâm Ái Thanh đoạt trước.Lâm Ái Thanh thấy Từ Hướng Dương thì muốn thở dài, cô thật sự không biết mình đã làm sai cái gì mà Từ Hướng Dương cứ dây dưa với cô: “Thanh niên trí thức Từ, anh tìm tôi có việc gì sao?”Thời gian này các xã viên và thanh niên trí thức đều đã tan việc, Trần Ái Đảng đang ngồi trước cửa phòng mình vá quần áo, đôi mắt như đèn pha, thỉnh thoảng nhìn Lâm Ái Thanh rồi nhìn Từ Hướng Dương, rồi nhìn cái giỏ được bọc bằng lá khoai sọ trong tay Từ Hướng Dương, trong lòng tràn đầy hâm mộ.“Cho em ít trứng gà để ăn, em quá gầy, cần phải bồi dưỡng thật tốt.” Từ Hướng Dương nhét giỏ vào tay Lâm Ái Thanh.Lâm Ái Thanh ôm túi đồ lui về phía sau một bước: “Vô công bất thụ lộc, tôi không cần.”Kỳ thật Từ Hướng Dương biết trước tám phần là sẽ có kết quả này, từ trước đến nay Lâm Ái Thanh tính toán với hắn đặc biệt sòng phẳng nhưng hắn vẫn không nhịn được, nhìn Lâm Ái Thanh gầy yếu, lo lắng cô không đủ ăn không đủ uống, tìm mọi cách mang ít đồ ăn đến cho cô.Hơn nữa Lâm Ái Thanh bây giờ không phải lái máy kéo à, máy kéo dễ lái nhưng cũng cần sức khỏe mà, càng phải bổ sung dinh dưỡng.


Tuy hắn chưa thấy Lâm Ái Thanh lái máy kéo nhưng chỉ nghĩ thôi đã đau lòng chịu không nổi.Từ Hướng Dương còn muốn tìm lý do nữa thì Lâm Ái Thanh đã lướt qua hắn đến mở cửa, Từ Hướng Dương vội vàng định nhận lấy đồ trong tay Lâm Ái Thanh bị Lâm Ái Thanh lách qua để trên mặt đất.Ngượng ngùng thu tay lại, Từ Hướng Dương căng căng da mặt nhìn về phía Lâm Ái Thanh, cười vừa xấu hổ vừa chua xót.Trần Ái Đảng ở bên cạnh nhìn trong lòng hụt hẫng một cách kỳ lạ, cảm thấy Lâm Ái Thanh đặc biệt không biết tốt xấu, cũng đặc biệt muốn bênh vực thay cho Từ Hướng Dương, hãy xem người ta cực cực khổ khổ mang đồ ăn tới, Lâm Ái Thanh cứ như vậy mà lạnh mặt cự tuyệt ngoài ngàn dặm, quá làm ra vẻ.Trần Ái Đảng giật giật miệng, lời khó nghe ra đến miệng lại tự nuốt xuống.Không được không được, cô ta không thể đắc tội Lâm Ái Thanh nữa, cho dù tạm thời không cách nào vãn hồi mối quan hệ nhưng cũng không thể tiếp tục trở mặt nữa.

Trần Ái Đảng dứt khoát cầm quần áo vào phòng, nhắm mắt làm ngơ, cô ta sợ mình nhịn không được mà há miệng.Nhìn thấy Trần Ái Đảng vào nhà, trong lòng Từ Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, nữ thanh niên trí thức ở cách vách Lâm Ái Thanh này thật không có mắt nhìn, ngơ ngác mà nhìn chăm chằm bọn họ, cũng không biết tránh đi chỗ khác.“Em cầm đi, trứng gà ở chỗ chúng tội nhiều lắm, ăn không hết, thật sự, em đừng khách khí." Từ Hướng Dương nỗ lực cười, rũ tay ra sau, khẩn trương toát mồ hôi.Bên Liễu Gia Loan, Ngụy Diên An nhìn cái hủ nhỏ đựng trứng gà bên dưới giường, trong đó đã trống rỗng, tức giận thiếu chút nữa chửi chó má.


Những cái trứng gà này không chỉ của một mình Từ Hướng Dương, trong đó còn có phiếu và tiền của anh đấy.Hô hấp Từ Hướng Dương từ từ trở nên cẩn thận, không dám to gan nhìn biểu cảm của Lâm Ái Thanh: “Em xem em một cô gái ở đây một mình, cũng không dễ dàng, chúng ta đều là người của xưởng dệt bông, lại cùng nhau xuống nông thôn, tôi không cẩn thận chăm sóc em nhiều một chút, đừng nói bản thân tôi băn khoăn, cha tôi cũng nhất định không đồng tình.”Lâm Ái Thanh nhìn Từ Hướng Dương xem hắn còn có thể nói thêm cái gì nữa.“Cha tôi nói, sau khi tôi xuống nông thôn phải chiếu cố thật tốt con cháu công nhân viên chức của xưởng chúng ta.


Ông ấy mà biết tôi không chăm sóc tốt cho em nhất định sẽ đánh tôi.” Trong lòng Từ Hướng Dương sốt ruột, nghĩ xem hắn nói một đống lời, sao Lâm Ái Thanh không có chút phản ứng nào vậy?Hắn suy nghĩ rồi bỏ thêm một câu: “Huống chi....!huống chi lúc trước em còn cứu tôi mà.” Nói đến đây rốt cuộc Lâm Ái Thanh cũng có phản ứng, Từ Hướng Dương không biết hình dung biểu tình Lâm Ái Thanh như thế nào, chính là loại đặc biệt nghiêm túc, hơi giống như chủ nhiệm giáo dục ở trường..