Editor: HannahLúc này Lâm Ái Thanh đã thay đổi ấn tượng của đội trưởng cũ, cảm thấy cô bé này không tồi, ít nhất còn có khả năng.

Có thể khiến lão đội trưởng giơ ngón cái, đến đồng chí nam cũng ít thấy, như vậy là rất coi trọng Lâm Ái Thanh.

“Mãn Nữu học hỏi thanh niên trí thức Lâm nhiều vào, sau này gả cho người ta cũng có tay nghề.

”Đời này lão đội trưởng có ba cô con gái, đã gả đi xa, bây giờ dưỡng lão ở nhà đội trưởng Tiểu Lưu, nếu không với vị trí thôn trưởng tiền nhiệm, cũng sẽ không thể tiến cử vị trí đại đội trưởng cho Lưu Bảo Điền.

Nhắc tới gả chồng, Mãn Nữu hơi ngượng ngùng: “Ông ơi, ông nói gì vậy chứ.


”Lão đội trưởng vui vẻ, phất phất tay kêu mọi người đừng đứng cạnh máy kéo nữa, xuống đất làm việc đi, lại kêu đội trưởng Tiểu Lưu đỡ mình lên xe kéo để Lâm Ái Thanh lái máy kéo trở về.

Bây giờ công việc trong đất không cần dùng đến máy kéo, cũng không thể lái loạn, nên tiết kiệm dầu.

Sau khi ngồi máy kéo Lâm Ái Thanh lái về, lúc này lão đội trưởng mới thật sự tin bản lĩnh Lâm Ái Thanh, lái máy kéo rất vững vàng.

Nói chứ đường của đại đội bọn họ, cũng tu sửa hàng năm nhưng trước kia lúc Lưu Xuyên Trụ lái chính là máy kéo đột nhiên kêu vài tiếng, di chuyển xóc nảy gấp đôi.

Lâm Ái Thanh lái thì cũng xóc nảy, không còn cách nào dù sao cũng là máy kéo nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật sự vững chắc.

Lái máy kéo về kho hàng, phủ vải che mưa lên, Mãn Nữu đỡ lão đội trưởng về nhà, Lâm Ái Thanh về chỗ của thanh niên trí thức.

Trước mặt người khác Lâm Ái Thanh cắn răng chịu đựng, lúc này không có ai thì cả người đều run, hai cánh tay căn bản không thể hoạt động, nâng lên cũng nâng không được, cực kì nhức mỏi, da ở lòng bàn tay đã bị cọ rách.

Lúc này chỗ ở của thanh niên trí thức đã không còn ai, cơ bản đều bắt đầu làm việc.

Lâm Ái Thanh cắn răng chạyđi chạy lại lấy nước mấy lần, nấu nước tắm rửa một cái, sau khi giặt quần áo đem phơi, mới nén nước mắt về giường chuẩn bị nằm.

Cũng may mẹ Lâm sợ cường độ lao động cao Lâm Ái Thanh chịu không nổi nên nhét cho cô một bình dầu hoa hồng, Lâm Ái Thanh vừa khóc vừa tự xoa cánh tay mình.


Trước kia chưa từng mệt, chỉ biết buồn phiền mới khóc, căn bản không biết con người thật sự có thể bị đau khóc bị mệt khóc, nước mắt Lâm Ái Thanh không tự khống chế được, ào ào rơi ra bên ngoài.

Sau khi cắn răng xoa cho mình vài lần, Lâm Ái Thanh mới đi ngủ trong mùi dầu hoa hồng nồng đậm, một giấc này ngủ thẳng đến 10 giờ tối mới mở mắt, đến cơm chiều cũng không ăn.

Chỗ thanh niên trí thức làm việc là khu khác, máy kéo Lâm Ái Thanh căn bản không chạy tới nơi đó, tin tức bọn họ nghe được có hạn nhưng sau khi tan làm tin tức Lâm Ái Thanh chuyển vào đội lái máy kéo đã khiến khu thanh niên trí thức bùng nổ.

Làm người lái máy kéo rất tốt, ngày mùa không cần xuống đất, chỉ ngồi trên xe chờ mọi người khiêng lương thực đã thu hoạch xong lên là được, công điểm cũng đầy đủ, còn có thể thường thường chạy khắp nơi, chẳng sợ chỗ xa nhất cũng chỉ trong công xã nhưng cũng đủ khiến người ta hâm mộ.

Bên này Lâm Ái Thanh vừa mở cửa, nhóm thanh niên trí thức ngồi trước cửa Từ Cương tán gẫu sôi nổi quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh.

Ánh mắt kia sáng như bóng đèn, cơ bắp Lâm Ái Thanh vốn đau đớn khó chịu không có sức lực, xém chút nữa bị dọa ngã ngồi trên mặt đất.


Ở chỗ thanh niên trí thức, thanh niên trí thức cũ đối với mấy thanh niên trí thức mới các cô cũng không nhiệt tình, thái độ lạnh nhạt đến chết lặng.

La Văn Triết cũng chỉ lúc có ý đồ thuyết phục ăn chung với nhau mới tương đối nhiệt tình, ngược lại là thôn dân trong thôn đối với các cô nhiệt tình hơn và cũng tò mò hơn.

“Thanh niên trí thức Lâm, máy kéo của đội thật sự là do cô sửa?”“Thanh niên trí thức Lâm, sao cô có khả năng vậy chứ! Cô còn biết làm cái khác không?”“Thanh niên trí thức Lâm, sửa máy kéo khó không?”! ! !.

Lâm Ái Thanh: “! !.

”.