Editor: HannahMáy kéo chạy xình xịch trên đường của đại đội, nhắm thẳng đường tới trong ruộng.

Lâm Ái Thanh ngồi trên ghế điều khiển rất sảng khoái vui vẻ, trong lòng Mãn Nữu đặc biệt tự hào, kĩ sư của trạm máy móc nông nghiệp cũng chưa sửa được cái máy quỷ này, đến tay Lâm Ái Thanh thì sửa xong rồi, đây chính là bạn của cô ấy.

Nghĩ đến lúc trước mỗi lần kĩ sư xuống sửa máy kéo đều được cung phụng ăn ngon uống tốt, trong lòng đội trưởng Tiểu Lưu liền đau đớn, sớm biết vậy cứ chờ thanh niên trí thức Lâm đến sửa là được rồi, không phải lãng phí những lương thực cùng những con gà vịt kia.

Mấy năm nay máy kéo của đội sản xuất bị hỏng, mỗi năm vào ngày mùa xã viên trong thôn không biết bao lần ghen tị nhìn máy kéo của đội sản xuất khác nổ máy xình xịch.

Đặc biệt lúc nộp lương, không có máy kéo, bọn họ phải đích thân đẩy xe ba gác lên trạm thu mua nộp lương thực, mười mấy mẫu ruộng lương thực, còn kéo phân hóa học, kéo hạt giống nữa, đều mệt muốn chết.


Máy kéo vừa xuất hiện trên đường ruộng, người đang làm việc trên đất đều bỏ việc trong tay xuống, đồng thời chạy tới, trên mặt vô cùng vui vẻ, chạy đuổi theo máy kéo trên đường.

Nhìn thấy nhiều người đội trưởng Tiểu Lưu còn lo lắng kỹ thuật của Lâm Ái Thanh, kết quả Lâm Ái Thanh lái rất ổn định, đường trong thôn cũng chỉ rộng hơn máy kéo một chút nhưng Lâm Ái Thanh quẹo trái quẹo phải không loạng choạng chút nào, cũng không giống như sắp lọt xuống mương, tay lái còn thuần thục hơn với người lúc trước lái máy kéo trong thôn.

“Đội trưởng Tiểu Lưu, máy kéo sửa xong rồi hả?!”“Ây da, bảo bối cục cưng của chúng ta cuối cùng cũng hoạt động rồi.

”“Sửa được là yên tâm rồi, sắp đến ngày mùa bận rộn, năm nay không cần đẩy xe ba gác đi nộp lương nữa rồi.

Đội trưởng Tiểu Lưu cũng cao hứng, chạy hơn trăm mét liền bảo Lâm Ái Thanh dừng lại, bản thân mình nhảy từ trên xe xuống, giơ tay vỗ vỗ máy kéo, cười đến nếp nhăn trên mặt đều dính lại với nhau, thoải mái vui sướng mà tuyên bố với nhóm xã viên: “Sửa xong rồi.

”“À, sửa xong rồi sao không gọi cháu chứ, chú Lưu, cháu! ” Lưu Xuyên Trụ xoa tay tiến lên, trước đây hắn là người lái máy kéo trong thôn, rất hãnh diện.

Từ sau khi mấy kéo hỏng rồi hắn phải xuống đất làm việc, không phải không quen mà chỉ hoài niệm về cuộc sống hãnh diện khi lái máy kéo trước kia thôi.

Nhìn thấy Lưu Xuyên Trụ vẻ mặt đội trưởng Tiểu Lưu hơi hạ xuống, máy kéo này chính là hư trong tay Lưu Xuyên Trụ, còn là hư trong lúc Lưu Xuyên Trụ sử dụng cho việc riêng, hắn không truy cứu trách nhiệm Lưu Xuyên Trụ đã tốt lắm rồi.


Hơn nữa năm đó đưa Lưu Xuyên Trụ đi học lái máy kéo, hắn nghe nói còn được dạy sửa chữa cơ bản, cũng không biết Lưu Xuyên Trụ học ra sao, máy kéo thì có thể miễn cưỡng lái, còn sửa chữa thì không, còn làm hỏng máy kéo nữa.

Lúc này mọi người mới chú ý tới Lâm Ái Thanh đang ngồi trên ghế điều khiển, nhiều người như vậy Lâm Ái Thanh cũng không ngại, tự nhiên hào phóng để mọi người nhìn.

“Máy kéo là thanh niên trí thức Lâm sửa được, sau này thanh niên trí thức Lâm chính là người lái máy kéo trong thôn chúng ta.

” đội trưởng Tiểu Lưu là người giữ chữ tín, nếu hắn đã đồng ý điều kiện của Lâm Ái Thanh thì sẽ không thay đổi.

Lời này giống như đất bằng nổi sấm, trực tiếp nổ tung, mọi người sôi nổi cùng nhau nghị luận.

Đội sản xuất Bạch Than Bình lúc trước là thôn Bạch Than Bình, toàn bộ xã viên trong thôn hơn phân nửa là họ Lưu, còn lại phần nhiều cũng là quan hệ thông gia, ý thức đoàn kết của mọi người đặc biệt mạnh, cũng tương đối bài xích người bên ngoài.

“Vị trí quan trọng như vậy sao có thể để một thanh niên trí thức làm chứ? Bảo Điền, có phải cậu hồ đồ không!” Đội trưởng cũ nghe tin tìm tới, vừa lúc nghe được một câu như vậy lập tức kéo cháu trai vợ mình qua một bên hỏi.


Đi theo cùng còn có Lưu Xuyên Trụ và cả đám cả trai lẫn gái trong thôn, vẻ mặt mọi người đều không tán đồng, đặc biệt là Lưu Xuyên Trụ, ánh mắt nhìn Lâm Ái Thanh rất hung dữ.

“Cô đừng sợ, lời ba tôi như đinh đóng cột, việc đã nói sẽ không thay đổi.

” Mãn Nữu sợ Lâm Ái Thanh lo lắng liền vỗ ngực cam đoan với cô.

.