Nhưng Viêm Long tiên đế đều không để bụng những việc này, sau khi an táng đàng hoàng cho Hồng Vân nữ đế xong thì đem Xích Hồng Nguyệt ra khỏi bí cảnh, dốc lòng chăm sóc. 

Xích Hồng Nguyệt sau khi trở về cuộc sống bình thường thì hết sức trêu chọc những cao thủ mạnh ở các tinh vực khác, không kiêng nể gì cả, sau đó là Viêm Long tiên đế giúp cô ta thu dọn. 

Chính xác mà nói thì Xích Hồng Nguyệt cũng xem như là con gái của anh ta, dù sao anh ta cũng là phân thân của Vương Dương Minh, là Vương Dương Minh thứ hai. 

Nhiều năm như vậy, đừng nói là một người sống sờ sờ, cho dù là một con chó thì cũng sẽ có tình cảm. 

Viêm Long tiên đế đối với Xích Hồng Nguyệt cũng tự nhiên mà như vậy, anh ta đem tình thương của người cha trao hết cho Xích Hồng Nguyệt. 

Vừa rồi. 

Viêm Long tiên đế dùng Xích Hồng Nguyệt để uy hiếp Vương Dương Minh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương đến Xích Hồng Nguyệt. 

Dù sao. 

Có người cha nào lại hủy đi hồn phách của con gái, để cho con gái của mình trở nên ngu dại chứ? 

Thế là, Viêm Long tiên đế đành bỏ cuộc, chấp nhận số phận, thành toàn cho Vương Dương Minh. 

"He he!" 

Giờ này phút này, Vương Dương Minh cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể của mình, liền nở một nụ cười nhạo: "Cảnh giới tiên đế đỉnh phong, gần đến với cảnh giới phía trên cảnh giới tiên đế, cái cảm giác này, đã lâu không gặp mà." 

"Vương Dương Minh!" 

Tô Thương thấy vậy, khinh thường nhìn về phía Vương Dương Minh, lạnh lùng nói: "Ông quả nhiên lòng dạ thâm độc mà!" 

"Viêm Long tiên đế lúc nãy rõ ràng có thể hủy đi Xích Hồng Nguyệt, nhưng anh ta lại không làm như vậy, cho dù là anh ta thì cũng có chút lương tâm, không nhẫn tâm để cho Xích Hồng Nguyệt trở thành kẻ ngu dại." 

"Nhưng ông lại không hề quan tâm, căn bản không coi trọng sự sống chết của Xích Hồng Nguyệt, cô ta là con ruột của ông đó, sao ông lại có thể làm như vậy chứ!" Tô Thương trách cứ nói. 

"Con gái?" 

Vương Dương Minh cười nhạo nói: "He he, tình thân đối với tôi mà nói tính là cái gì chứ?" 

"Chỉ cần có thể đặt chân lên cảnh giới phía trên cảnh giới tiên đế, cùng đẳng cấp với ý chí thiên đạo thì có cái gì mà tôi không do dự từ bỏ chứ." 

"Cho dù là muốn chính tay tôi giết chết Xích Hồng Nguyệt thì tôi cũng sẽ không do dự chút nào!" 

Vương Dương Minh giống như phát điên, tuyệt tình nói: "Phía trên cảnh giới tiên đế đó, một khi đạt tới cảnh giới đó thì tôi chính là ý chí thiên đạo, là vũ trụ bao la, không có ai có thể trói buộc tôi được nữa!" 

Tô Thương nhìn Vương Dương Minh nhất thời không nói được lời nào nữa, chỉ chăm chú nhìn đối phương. 

"Được rồi, Huyền Thiên tiên đế, không, bây giờ phải gọi cậu là Tô Thương mới đúng." 

Vương Dương Minh mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Thương rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ nên tiễn cậu lên đường rồi, đợi sau khi giết xong cậu rồi thì tôi sẽ đột phá hư không, đi tìm ý chí thiên đạo, mời ông ta ra mặt khởi động cơ hội tấn cấp cảnh giới trên cảnh giới tiên đế cho tôi." 

"He he, ông mưu trí nhiều như vậy, chẳng lẽ ý chí thiên đạo không bằng như vậy sao?" 

Tô Thương thản nhiên nói: "Vương Dương Minh, ông bây giờ căn bản không có cách gì chống lại ý chí thiên đạo được, chẳng lẽ ông không sợ những chuyện ông đang làm đều phí công sao, đến sau cùng thì ông cũng sẽ bị ý chí thiên đạo giết chết?" 

"Không sợ." 

Vương Dương Minh lắc đầu, cũng không giấu diếm, mà thành thật nói: "Tô Thương, cậu còn chưa tiếp xúc với cấp độ này, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết." 

"Ý chí thiên đạo, cứ mỗi mười kỷ nguyên sẽ đổi 1 lần, bây giờ vừa đúng lúc là kỷ nguyên thứ mười." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Ý chí thiên đạo cũng không phải là tồn tại mãi mãi, cũng không phải là thế lực mạnh nhất trong vũ trụ mênh mông." 

"Ý chí Thiên Đạo mà chúng ta đang nói tới chẳng qua chỉ là ý chí thiên đạo của trái đất mà thôi."