Vương Dương Minh nghiêm túc nói: "Nói tóm lại, cậu đừng mơ ma fthay đổi được thiên đạo nữa đi, cũng không có ai thật sự mà nghịch thiên được." 

"Trăm năm trước, Tô Vô Kỵ quả thực đã thành công 1 lần, nhưng sự chuyển biến của ông ấy hoàn toàn không phải là ý chí thiên đạo mà chỉ là những điềm xấu mà thôi." 

"Cái gọi là điềm xấu chỉ là do tôi dùng 1 chí bảo chiếu bức xạ lên toàn bộ trái đất, áp chế cảnh giới của người tu chân, lực áp chế của nó so với ý chí thiên đạo căn bản chẳng là gì cả." 

Vương Dương Minh nghiêm mặt nói: "Ý chí thiên đạo chân chính đó là một sự tồn tại siêu nhiên ở phía trên cảnh giới tiên đế, cao thủ cảnh giới tiên đế đều không có cách gì làm trái lại được, càng đừng nói đến những cao thủ ở cảnh giới phía dưới tiên đế." 

"Thôi bỏ đi, bây giờ nói những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tô Thương, tôi tiễn Hiên Viên thần am đi trước, sau đó lại tiễn cậu về Tây Thiên." 

Vương Dương Minh giọng điệu lạnh lùng nói: "Nể mặt cậu, những người bạn tốt của cậu, tôi tạm thời sẽ tha cho bọn họ, không giết bọn họ, dù sao bọn họ so với tôi cũng không cùng một đẳng cấp, không có tư cách trở thành đối thủ của tôi." 

"Nhưng ngay thời khắc kỷ nguyên sụp đổ thì ai cũng không bảo vệ bọn họ được nữa, cho dù là cảnh giới tiên đế chân chính thì khi kỷ nguyên sụp đổ thì cũng sẽ chết không có chỗ chôn." 

"Cho dù là cơ thể đang ở ngoại vực, chỉ cần là sinh ra ở trái đất thì linh hồn sẽ bị khóa chặt lại, tuyệt đối không có khả năng sống sót." 

"Đến lúc đó, chỉ có tôi mới có thể sống tiếp, bởi vì sau ngày hôm nay, dưới sự trợ giúp của ý chí thiên đạo thì tôi sẽ đặt chân lên cảnh giới phía trên cảnh giới tiên đế, cùng ngồi ngang hàng với ý chí thiên đạo! 

Nói đến đây, khóe miệng của Vương Dương Minh nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý, rồi sau đó liền ngón tay của ông ta đột nhiên dùng sức. 

Răng rắc! 

Sau một khắc, liền có một thanh âm lanh lảnh vang lên, ở phần cổ của Thiên Sơn Tuyết trong nháy mắt vỡ nát, hoàn toàn không còn hơi thở. 

Sau đó, Vương Dương Minh liền dùng sức ném cơ thể của Thiên Sơn Tuyết ra ngoài. 

"Tuyết Nhi!" 

Tô Thương trong lòng căng thẳng, vội vàng nhún người bay lên đón lấy cơ thể của Thiên Sơn Tuyết, sau đó đáp xuống mặt đất. 

Ngay sau khi nhận ra Thiên Sơn Tuyết chỉ còn là một cái xác không hồn, Tô Thương lập tức không còn kiềm giận được nữa, mắt trợn lên muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Dương Minh. 

"A!" 

"Vương Dương Minh, tôi sẽ bắt ông nợ máu phải trả bằng máu!" 

Tô Thương nổi giận, đặt cơ thể của Thiên Sơn Tuyết xuống, xuất ra chìa khóa Đông Phủ và tháp Hư Không, rồi đột nhiên lao về phía Vương Dương Minh. 

Ầm! 

Nhưng mà, Vương Dương Minh chỉ vung tay lên một cái thì có một luồng sức mạnh kinh khủng tuôn ra, trực tiếp đánh bay Tô Thương. 

Phịch! 

Sau khi rơi xuống đất, Tô Thương phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nằm hấp hối trên mặt đất. 

Về phần chìa khóa Đông Phù và tháp Hư Không cũng bị ép về lại trong cơ thể của Tô Thương. 

Thực lực của Tô Thương và Vương Dương Minh thật sự chênh nhau quá lớn, hai đế khí này cũng không hề có tác dụng gì. 

"Tô Thương, đừng phí sức nữa, chỉ dựa vào thực lực bây giờ của cậu thì vẫn chưa có tư cách làm đối thủ của tôi đâu." Vương Dương minh nhìn Tô Thương, cười nhạo nói. 

"Hừ!" 

"Nếu như tôi không được thì tôi liền mời ra người có thể trấn áp ông!" 

Tô Thương hừ lạnh một tiếng, lau đi vết máu nơi khóe miệng, sau đó liền liên hệ với vị đại khủng bố dưới núi Cửu Sơn. 

"Người mà cậu nói là vị đại khủng bố phía dưới sao?" 

Bỗng nhiên, Vương Dương Minh mỉm cười nói: "Nếu như là ông ta thì cậu từ tốn công vô ích nữa." 

"Hừ?" Tô Thương nhíu mày.