Để lại cmt nếu bạn đang còn sống và đang đọc dòng chữ này.
Còn ai mà đang lơ lửng và không có chân….cho Yui….xin khiếu ạ.
——–+–+—-
Nhan Tước hôm nay nhuộm tóc màu vàng nâu.
Mái tóc nay đã dài hơn từ khi gặp Vương Lãnh lần đầu,nhìn Nhan Tước thật dễ thương. Vậy mà…
Nằm trên chân của Vương Lãnh,Nhan Tước bấm điện thoại nhìn mặt rất khó chịu.
Hết nhăn nhó đến chù ụ. Nhan Tước đang cảm thấy khó chịu.
Vương Lãnh thì khỏi nói,khuôn mặt tuấn tú như Tây Thi của hắn cũng bị Nhan Tước làm cho méo xẹo.
– đứng dậy đi,ta dẫn ngươi đi dạo.
Nhan Tước vẫn nằm ì ra đó.

– dậy nào,ngươi muốn đi dạo không?
Vương Lãnh vuốt nhẹ sống mũi của Nhan Tước.
– dậy nào nhóc con.
Nhan Tước nhõng nhẽo nhìn Vương Lãnh liền bị hắn hôn một cái thật mạnh vào má.
– ư…không chịu đâu.
Vương Lãnh véo nhẹ mũi của nhỏ.
Nhìn bên ngoài,cả hai không khác gì một cặp đôi dễ thương. Và Nhan Tước không thích thế.
Vương Lãnh đè nhỏ xuống hôn lên đôi môi đang chu lên đó.
– đi nào.
Vương Lãnh vác nhỏ lên vai hướng thẳng lên lầu,phòng nhỏ.
Tầm mười lăm phút sau.
Nhan Tước tròn xoe mắt nhìn xung quanh.
Tiếng “rốp” lá khô gãy dưới chân liên tục.
Nhan Tước tung tăng nhún nhảy trên con đường đầy lá khô.
– Đợi anh.
Nhan Tước khẽ khựng lại chờ Vương Lãnh.
Không biết từ khi nào,Vương Lãnh lại xưng anh với cô.
Nhan Tước nhớ lúc nhỏ,cô cũng đã từng như thế này.
Vương Lãnh đến gần Nhan Tước nắm lấy bàn tay nhỏ xinh,lạnh ngắt kia.
– đợi chút nào,không biết đường mà cứ đi trước.
Nhan Tước cười cười.
Gió thỏo dạt dào làm mái tóc bay bay.

Vương Lãnh vén nhẹ tóc Nhan Tước qua bên,nâm cằm nhỏ lên,hôn thật nhẹ,thật sâu.
Hình như chưa bao giờ,nụ hôn của Vương Lãnh giành cho Nhan Tước lại ngọt ngào đến thế.
Nhan Tước cười cười,đôi mắt híp nhẹ lại,nhẹ giọng hỏi trong gió:
– ngươi hay dẫn Mễ Linh đến đây?
Vương Lãnh xoa đầu nhỏ rồi nắm tay đi tiếp trên con đường lá.
– đừng bất ngờ nhé,anh chưa bao giờ.
– ồ,vậy chắc dẫn người khác đến?
– không.
– vậy ta là người đầu tiên?
– không.
Nhan Tước siết nhẹ tay,khóe môi có chiều hơi cong lên,đôi mắt long lanh hơi híp lại.
Sai rồi Vương Lãnh…
Câu trả lời không đúng.
Nhan Tước len lén nhìn Vương Lãnh.
Sống mũi cao,hàng mi dài,đôi môi mỏng.
Nhan Tước yêu…
– nhìn hoài không chán à.
– không.
– vậy… nhìn anh suốt đời thì sao?
– có lẽ.
– ồ.
– sao lại quen Mễ Linh?

– ồ…hứng thú sao nhóc con?
– phải đấy hoa hoa công tử
Vương Lãnh khẽ ho khan hai tiếng rồi rồi quay mặt qua phía bên kia.
– à,tại cô ta…
– thôi,chuyển chủ đề.
– …
Vương Lãnh giờ mới quay mặt lại nhìn Nhan Tước,chỉ cười cười.
– muốn chơi xích đu không?
Nhan Tước quay sang,gật gật đầu rồi để Vương Lãnh kéo đi thoải mái.
Đứng trước chiếc xích đu cũ kĩ đã rỉ sắt.
Bên trên phủ đầy lá khô.
Nhan Tước xung xáo,chạy lên trước,dùng tay phủi hết lá khô xuống.
– coi chừng bẩn..
Nhan Tước thổi vài cái là hết bụi,nhỏ ngồi xuống.
– đẩy,đẩy Lãnh.
Nhan Tước cười híp mắt,Vương Lãnh đứng ở sau lưng,nhẹ nhàng đẩy nhỏ.
Thời gian tươi đẹp là đây.