Trong phòng tổng thống của khách sạn Nhạc Tân, máy tính trên bàn đang phát đoạn video giám sát.Theo thanh tiến trình của video kéo dài ra, biểu tình của Thu thanh Duy cũng dần dần thay đổi.Lần đầu tiên thấy đoạn này trong tiểu thuyết, cô cũng không cảm thấy gì.

Rốt cuộc đó chỉ là những con chữ lạnh lùng và cứng nhắc, không có tác động lớn như vậy.


Nhưng bây giờ, sau khi xem video giám sát, dường như nhìn thấy chính bản thân mình cũng đích thân ở hiện trường sau khi xem video giám sát, cô mới cảm thấy chấn động.Đặc biệt là sau khi nhìn thấy nguyên thân đưa Lục Cảnh Thâm ra ngoài, bản thân lại bị đè ở dưới xe vì không chịu nổi sức nặng mới có một màn đau đớn kêu gào ở phía sau.

Lúc này cô bắt đầu có một nhận thức mới về vị nữ chủ bị độc giả đánh giá là “ngốc nghếch với si tình não tàn”.Trên đời này, có rất nhiều người khóc gió than mưa vì tình yêu, vừa than khóc vừa làm ầm ĩ.

Nhưng có mấy ai lại có thể liều mạng vì tình yêu?Chẳng trách Lục Cảnh Thâm lại tận tụy hết lòng với Nghê San như vậy, chính mắt nhìn thấy cô gái cứu mình suýt nữa chết đi, ai mà không cảm động? Đáng tiếc trong video giám sát mà anh ta xem, khuôn mặt của nữ chính đã bị hoán đổi!Thu Thanh Duy đột nhiên cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ.Vì sự bỉ ổi của Nghê San, vì sự mù quáng của Lục Cảnh Thâm, và vì người đàn ông bên cạnh này vì tiền mà đánh mất lương tâm.

Cả ba người đều là kẻ hành hình làm hại chết một cô gái vô tội.Thanh tiến trình chạy đến cuối, màn hình đen lại.Tên đàn ông mặc đồ lòe loẹt xoa xoa tay, nịnh nọt hỏi: “Tổ tông ơi! Cô có hài lòng với bản gốc video giám sát có độ nét cao?”Thu Thanh Duy nhìn hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình, khóe môi chậm rãi cong lên vẻ lạnh lẽo, trong lòng cô đã có một kế hoạch.“Hài lòng, làm sao có thể không hài lòng? Tôi thật sự rất hài lòng.”Ba lần hài lòng liên tiếp làm tên đàn ông phô trương mở cờ trong bụng: “Vậy … 5000 nhân dân tệ chúng ta đã thỏa thuận thì sao?”“Yên tâm, tôi sẽ không quỵt tiền anh đâu.” Thu Thanh Duy lấy ngân phiếu từ trong ví ra, đưa tới trước mặt hắn ta.Tên đàn ông phô trương vội vàng đưa tay ra nhận.Nhưng đúng lúc này Thu Thanh Duy lại buông lỏng tay, tấm séc trượt nhẹ khỏi ngón tay cô, đung đưa trong không khí một lúc, cuối cùng rơi xuống tấm thảm sang trọng bên cạnh chân cô.Tên đàn ông phô trương sửng sốt một hồi, không hiểu ý của cô: “Cô đây là…?”“Không phải muốn tiền sao?” Thu Thanh Duy nhìn tấm chi phiếu trên mặt đất, ánh mắt khinh thường như đang bố thí cho một kẻ ăn mày: “Vậy thì quỳ xuống nhặt đi.”Dựa vào hơn một nghìn nhân dân tệ do Nghê San đưa và về sau đầu cơ trục lợi, hiện tại tên đàn ông phô trương cũng được xem là kẻ có tiền.


Nhưng căn bản không thể đánh đồng giữa kẻ có tiền cấp bậc trăm vạn và kẻ có tiền cấp bậc nghìn vạn.Vì vậy, dù nhận thấy hành động của Thu Thanh Duy rõ ràng mang theo ác ý và sỉ nhục nhưng anh ta vẫn từ bỏ sĩ diện mà quỳ xuống.Những tưởng như vậy là xong việc, kết quả lúc anh ta sắp đụng vào tấm chi phiếu, một bàn chân bất ngờ đạp lên nó.Hắn có chút tức giận, ngẩng đầu hỏi: “Cô có ý gì?”“Cô?” Thu Thanh Duy khoanh tay, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Sao thế, tiền tới tay rồi thì không gọi tổ tông nữa à?”Tiền đã tới tay rồi mà anh ta phải tiếp tục quỳ sao? Tên đàn ông phô trương chịu đựng khuất nhục nuốt xuống cơn giận, cười làm lành nói: “Làm sao có thể! Tôi lỡ lời! Lỡ lời ấy mà! Cho dù tiền tới tay thì cô vẫn là tổ tông của tôi!”Thu Thanh Duy nhướn mi nhìn anh ta, không tỏ thái độ.Năm nghìn nhân dân tệ vẫn đang ở dưới chân cô! Tên đàn ông phô trương không muốn xôi hỏng bỏng không, đành phải tiếp tục chiều lòng cô.“Tổ tông à! Cô phải tin tưởng tôi! Tôi kính trọng, tôn sùng cô từ tận đáy lòng mình!” Anh ta vừa nói vừa tát vào mặt mình: “Vừa mới nãy là tôi sai rồi, tôi không nên lỡ lời gọi sai.

Cô nguôi giận, người quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, không cần cùng tôi tính toán.”Thật là một kẻ đê tiện có thể vì tiền làm bất cứ thứ gì!Ánh mắt Thu Thanh Duy càng thêm tỏ ra khinh thường, châm chọc nói: “Đây là từ tận đáy lòng của anh sao? Cũng quá nhẹ đi.”Vẻ mặt của tên đàn ông phô trương cứng ngắc, cái tay tự tát vào mặt mình khựng ở giữa không trung.


Anh ta chần chừ một lát sau đó bàn tay giơ lên cao, nặng nề rơi xuống, lại giáng một cái bạt tai vào mặt mình.Tiếng “bốp” vang dội đặc biệt gây chú ý trong căn phòng yên tĩnh.“Tổ tông ơi! Cô xem như vậy đã đủ chân thành chưa?” Tên đàn ông phô trương đau đến nhe răng trợn mắt nhưng sau đó vẫn phải nở một nụ cười nịnh nọt, trông rất buồn cười.Thu Thanh Duy liếc nhìn năm ngón tay dần dần hiện ra trên khuôn mặt hắn ta, khẽ khịt mũi: “Đánh tiếp?”Vẫn đánh tiếp! Tên đàn ông phô trương sửng sốt, hoàn toàn không ngờ người phụ nữ có vẻ ngoài thanh tú trước mặt này lại tàn nhẫn như vậy!Anh ta nhìn bàn tay có chút tê dại của mình, suýt nữa không kiềm chế được tính tình mà đánh cô.Nhưng anh ta nghĩ lại, bản thân đến tổ tông cũng đã gọi rồi, quỳ cũng quỳ rồi, vả miệng cũng vả rồi, đến lúc này rồi mà còn trở mặt thì chẳng phải mọi công sức đều phí sao?Vì thế anh ta bèn nghiến răng nghiến lợi, nuốt hết tất cả cảm xúc vào trong, tiếp tục nở nụ cười, giống như một tên thái giám nịnh nọt trong kịch cung đình: “Cô nói đúng! Một cái tát sao có thể đủ? Đã đánh thì phải đánh cho tới khi cô hài lòng mới thôi.”Thu Thanh Duy hất cằm lên và lạnh lùng “Ừ” một tiếng, chờ anh ta biểu diễn.Tên đàn ông phô trương hít thở sâu vài lần, lúc này mới giơ tay lên, tiếp tục hướng về khuôn mặt mình mà đánh.Tiếng “bốp bốp” vang lên không ngớt.Thu Thanh Duy nhàn nhã mà đứng đó, nhìn khuôn mặt của người đàn ông từng chút sưng lên, cuối cùng triệt để biến thành đầu heo.“Tổ tông, cô nguôi giận chưa?” Tên đàn ông phô trương có chút không chịu được nữa, anh ta ngẩng khuôn mặt thảm thương đang chảy hai hàng máu mũi lên hỏi.“Được rồi.” Thu Thanh Duy cuối cùng cũng tha cho hắn.Tên đàn ông phô trương như trút được gánh nặng, lau máu mũi trên mặt, nhìn chằm chằm tấm chi phiếu ở dưới chân Thu Thanh Duy, ngập ngừng hỏi: “Vậy … tổ tông, cô có thể dịch chuyển bàn chân ngọc ngà của mình qua một chút được không? Tôi sợ tay tôi sẽ làm bẩn giày của cô.”Thu Thanh Duy dời chân, lộ ra tấm chi phiếu với một chuỗi số dài trên đó.Tên đàn ông phô trương ngay lập tức thay đổi biểu cảm ủ rũ, vui tươi hớn hở đi nhặt lấy.

Quả nhiên là kẻ thấy tiền sáng mắt, ngay cả lòng tự trọng cũng vứt bỏ!Thu Thanh Duy không thể chịu đựng được nữa, xua tay bảo anh ta nhanh chóng cút đi.Tên đàn ông phô trương phủi lớp bụi giả trên tấm chi phiếu, cẩn thận từng li từng tí cất đi, lúc này mới thỏa mãn rời đi..